Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy - Chương 147
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:21
Sau đó, bốn người lại thành công trói được thêm một người chơi dị hóa dạng chuột túi, người này rất khỏe, Muội Bảo phải tốn rất nhiều sức mới đánh ngất được đối phương.
Mồi nhử thùng vật tư rất nhanh đợi được người chơi dị hóa thứ năm.
Tùy Thất đang ẩn nấp trong góc khuất chú ý đến đôi cánh sau lưng hắn ta. Đôi cánh nọ có màu nâu sẫm, bên trên có những đốm đen, người đến là người chơi dị hóa dạng diều hâu.
Hắn ta cũng chạy về phía thùng vật tư như mấy người trước.
Nhưng Tùy Thất lại nhận ra tiếng bước chân của hắn ta luôn rất vững vàng.
Trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm phấn khích nào.
Tầm mắt của cô lại rơi xuống đôi cánh kia, so với diều hâu, nó càng giống cánh của một loài cú mèo nào đó hơn.
Mà cú mèo, với tư cách là loài chim săn mồi hoạt động về đêm, lại có khả năng nhìn đêm cực mạnh và thính giác cực kỳ nhạy bén.
Thấy hắn ta ngày càng đến gần thùng vật tư, Tùy Thất quyết đoán nói: "Lui về sau!"
Đôi cánh màu nâu sẫm cuốn theo luồng gió mạnh và tiếng nói của cô, đồng loạt đánh úp về phía ba người Tùy Thất, Muội Bảo và Tả Thần.
"Ầm…"
Một tiếng nổ lớn vang lên, bức tường nơi bọn họ ẩn nấp bị đập ra hai vết lõm khổng lồ, những vết nứt dần lan ra ngoài như mạng nhện.
Ánh mắt sắc bén xuyên qua ánh sáng mờ ảo, chính xác khóa chặt mấy người Tùy Thất trong bóng tối.
Đôi mắt hẹp dài của Hướng Minh nguy hiểm híp lại: "Lũ chuột nhắt từ đâu ra vậy?"
…
Tả Thần lập tức chửi lại: "Thế mày là loại rác rưởi từ đâu ra?"
Hướng Minh hé môi cười khẽ hai tiếng: "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là đám người đội Trốn Khỏi."
Cánh chim sau lưng hắn ta thình lình dang rộng sang hai bên, quét ngang với tốc độ cực nhanh.
Tùy Thất nhanh chóng kéo Tả Thần và Muội Bảo ngồi xổm xuống, luồng khí mạnh mẽ xẹt qua đỉnh đầu ba người.
"Shh!"
Tiếng rít chói tai chợt vang lên, mãng xà trắng khổng lồ như lò xo bật khỏi xà nhà, há to cái miệng đỏ tươi lao thẳng về phía Hướng Minh, những chiếc răng nanh trắng hếu lóe lên ánh sáng lạnh, như thể muốn nuốt chửng con mồi vào bụng.
Đồng tử Hướng Minh co rút, hắn ta lập tức dang cánh lùi lại.
Thân rắn màu trắng khẽ lắc lư, trong nháy mắt quấn lấy cánh trái hắn ta.
Tay phải Tả Thần xoay một vòng, vuốt mèo dày dặn ngay tức khắc biến thành bàn tay linh hoạt của con người, anh ta vung roi ngắn, quấn lấy mắt cá chân hắn ta, kéo mạnh.
Hướng Minh bị khống chế gắt gao trên mặt đất.
Tùy Thất và Muội Bảo lập tức áp sát đến.
Móng vuốt sắc như d.a.o nhẹ nhàng lướt qua, n.g.ự.c hắn ta lập tức nứt ra vài vết thương sâu hoắm có thề thấy được xương.
Xẻng công binh trong tay Muội Bảo đập vào xương chân hắn ta như búa tạ, sau đó lại vung vào sau gáy hắn ta.
Cơn đau dữ dội ập đến, Hướng Minh lảo đảo ngã xuống đất, đầu gối đập mạnh xuống nền đất.
"Dừng tay!" Hướng Minh gầm lên.
Đầu ngón tay phủ đầy những chiếc vảy tím đậm của Tùy Thất dừng trước cổ họng hắn ta, xẻng công binh của Muội Bảo lơ lửng sau gáy hắn ta một tấc.
Hướng Minh tức giận nhìn Tùy Thất: "Tôi chỉ muốn có được vật tư đặc biệt, ở trong lá chắn bảo vệ này để an toàn vượt ải thôi."
"Cô có cách của cô, tôi cũng có thủ đoạn của tôi, việc gì cô phải xen vào chuyện người khác?"
Nghe thấy lời nói không biết xấu hổ này, Tùy Thất trực tiếp đáp trả.
"Chắc là anh chưa từng đi học đúng không, không phân biệt được sự khác biệt giữa 'đòi lại công bằng' và 'xen vào chuyện của người khác', thì cút về tiểu học học lại đi."
"Không cướp nhà người khác thì anh không tìm được chỗ ở à?"
"Không hại người khác thì anh không sống được đến lúc vượt ải à?"
"Chẳng trách có đến mười ba người, thì ra là một đám hèn nhát rủ nhau làm liều?"
"Đi ăn cướp mà còn tự cho mình là đúng như vậy, ai cho anh cái mặt đó vậy?"
Đầu móng vuốt màu tím đậm của Tùy Thất chấm nhẹ lên mặt hắn ta: "Dày thế này, chắc là vứt bỏ lương tâm của bản thân để đổi lấy đúng không?"
"A!"
Hướng Minh thình lình hét thảm một tiếng, khuôn mặt méo mó quay đi.
Trên má phải hắn ta, chỗ bị chấm qua bất ngờ xuất hiện một lỗ m.á.u nho nhỏ sâu hoắm, m.á.u không ngừng chảy ra ngoài.
Hắn ta run rẩy đưa tay lên che mặt: "Muốn đánh muốn mắng tùy mày, nhưng không được hủy hoại dung nhan của tao!"
Tùy Thất nhíu mày, ánh mắt quét một vòng trên mặt hắn ta: "Cái mặt này của anh, còn có chỗ nào để hủy hoại à? Cái lỗ m.á.u tôi chọc ra còn coi như là phẫu thuật thẩm mỹ cho anh đấy."
Trâu bò!
Không dùng một từ thô tục nào nhưng vẫn có thể mắng chửi cay độc như vậy.
Tả Thần dùng vuốt mèo lặng lẽ giơ ngón cái lên, vô cùng kính nể chị Tùy nhà mình.
"Mày, mày, mày..." Bị đả kích, Hướng Minh tức đến hai mắt đỏ sòng sọc.
Hắn ta khản giọng giận dữ hét: "Đây là công kích cá nhân, tao sẽ mang đoạn livestream này đi kiện mày!"
Tùy Thất ngoáy lỗ tai, đầu móng vuốt ánh lên ánh sáng lạnh chĩa vào cổ hắn ta: "Được, vậy tôi lập tức cho anh bị loại, anh đi kiện nhanh nhé."
"Khoan đã!" Mối đe dọa bị loại khiến lý trí của Hướng Minh quay về.
Hắn ta ngửa đầu ra sau, nắm chắc phần thắng nói: "Chỉ có tao biết nơi giam giữ ả người cá và đứa bé kia, mày dám để tao bị loại, vậy đừng hòng tìm thấy bọn họ nữa."
Đuôi rắn quấn trên cánh trái hắn ta của Lâm Hành Tuyết siết chặt hơn: "Mày nhốt chị Leia và Hành Phong ở đâu?"
Hướng Minh đau đến mức gân xanh trên trán nổi lên: "Đau quá, không nhớ nổi."
