Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy - Chương 159
Cập nhật lúc: 17/11/2025 17:52
Sau khi thấy mèo nhỏ Liên ngoan ngoãn ngồi xổm trên tảng đá ngầm, cô lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Mèo nhỏ Liên, ngoan quá đi, anh ở đây đợi tôi nãy giờ sao?"
Không, chẳng qua chỉ đang phơi bộ lông bị cô làm cho ướt thôi.
Tùy Thất đặt pha lê và thùng vật tư lên tảng đá ngầm, sau đó lại lặn xuống nước bắt hơn mười con cá lớn mới lên bờ.
Cô ngồi trên tảng đá ngầm bằng phẳng, đầu móng vuốt màu tím đậm rạch mở thùng vật tư, kiểm tra các vật tư bên trong.
Hơn mười chai nước khoáng và đồ uống, hai túi bánh mì lớn và rất nhiều đồ ăn vặt.
Còn có hai ống t.h.u.ố.c ức chế dị hóa, là loại chuyên dùng cho người chơi dị hóa dạng gặm nhấm và người chơi dị hóa dạng có cánh, cô và Liên Quyết không dùng được.
Tùy Thất đặt thùng gỗ sang một bên: "Vẫn phải tìm thêm những điểm vật tư khác."
Cô cầm một viên pha lê phát ra ánh sáng màu xanh xám nhỏ nhắn tinh xảo, xoay xoay dưới ánh mặt trời, mặt cắt hình thoi phản chiếu quầng sáng rực rỡ.
Sau đó quay đầu nhìn mèo nhỏ Liên: "Anh xem, có phải màu của viên pha lê này đẹp như mắt của anh không."
Mèo nhỏ Liên duỗi móng vuốt ra chạm vào, không lắc đầu cũng không gật đầu, chỉ vẫy nhẹ chóp đuôi phía sau.
Tùy Thất đã hiểu được ngôn ngữ bốn chân của mèo nhỏ, mỉm cười chấm nhẹ lên đầu mèo nhỏ Liên: "Tôi tuyên bố, viên pha lê này thuộc về anh!"
Cô cất viên pha lê màu xanh xám vào lòng bàn tay, lại cầm thêm hai viên màu xanh lá lên: "Hai viên pha lê màu xanh lá này đều đẹp cả, đến lúc đó sẽ cho Hành Tuyết chọn."
"Viên hồng tím này, viên xanh lam này, còn có viên hồng nhạt này nữa, tất cả đều cho Muội Bảo hết."
"Hai viên màu đỏ này, còn có viên màu tím này, thì cho Duby."
"Viên màu cam này cho anh Thần, còn viên xanh lam trong suốt kia sẽ cho cậu Thẩm."
Đuôi cá màu tím và vây đuôi mỏng như voan nhàn nhã vung vẩy trên mặt nước.
Cô quay đầu nhìn mèo nhỏ Liên: "Cũng mang mấy viên về cho Bùi Dực, Tân Dặc và Trần Tự nhé, bọn họ thích màu gì?"
Vuốt mèo màu trắng vừa giơ lên, một chiếc lông vũ màu xanh băng đã thong thả bay xuống bên cạnh hai người!!!
Vẻ mặt Tùy Thất phấn chấn: "Là lông vũ của cậu Thẩm."
Cô giơ tay định bắt lấy, lại bị một bên vuốt mèo của Liên Quyết đè lại.
"A, suýt nữa quên mất lông vũ của cậu Thẩm có độc." Cô thu tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Ngửa cổ nhìn hồi lâu, vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Úc đâu.
"Xem ra là gió thổi lông vũ bay đến, chắc chắn cậu Thẩm đang ở gần đây."
Cô đặt viên pha lê trong tay xuống: "Trong biển có tảo phát sáng, tôi đi hái một ít lên, làm dấu hiệu dễ thấy đã."
Tùy Thất vung đuôi cá, lại lặn xuống biển.
Chẳng mấy chốc sau, cô đã ôm lên một đống tảo biển màu đỏ phát ra ánh huỳnh quang.
"Đến đây mèo nhỏ Liên, quấn nó lên, chúng ta sẽ là những thanh niên nổi bật nhất bờ biển."
Một mèo một cá quấn đầy tảo biển màu đỏ phát sáng từ đầu đến chân, nằm trên tảng đá ngầm màu đen, bắt mắt đến lạ kỳ.
Thẩm Úc đã bay lên không tìm người từ khi trời vừa tờ mờ sáng, bay hết một vòng lớn dọc các đường ven biển, tìm kiểu gì cũng không thấy bóng dáng Tùy Thất và Liên Quyết đâu.
Cậu ta ngồi trên vách đá cho cánh nghỉ ngơi một lát, lại bắt đầu tìm vòng thứ hai.
Bay qua bãi bồi hoang vắng, bay qua một vách đá bị xói mòn, hai khối vật thể không xác định màu đỏ nổi bật trên tảng đá ngầm màu đen bên bờ biển thu hút sự chú ý của cậu ta.
Đang do dự không biết có nên xuống xem thử không, hai khối vật thể không xác định màu đỏ thuôn dài kia bỗng động đậy.
"Cậu Thẩm! Bọn tôi ở đây này!"
Chị Tùy!
Thẩm Úc thu cánh lại, nhanh chóng lao xuống dưới, trong giây lát đã đáp xuống tảng đá ngầm bên cạnh Tùy Thất và Liên Quyết.
Tùy Thất gạt mớ tảo phát sáng trên người ra, vui mừng không thôi dang rộng tay: "Cậu Thẩm!"
Hốc mắt Thẩm Úc ửng đỏ, cậu ta đưa tay ôm lấy vai cô, không nặng không nhẹ vỗ hai cái.
Tùy Thất cũng vỗ lại hai cái: "Làm các cậu lo lắng rồi."
"Nói nhảm." Thẩm Úc buông cô ra, nhìn xung quanh: "Sao không thấy Liên Quyết đâu?"
Cậu ta vừa nói xong, đã thấy sau lưng bị vỗ nhẹ hai cái.
Quay đầu lại, nhìn thấy một chú mèo nhỏ màu trắng quấn tảo biển trên đầu.
Tai xoắn, đuôi lông xù, giá trị dị hóa 95.
Thân phận thật của chú mèo nhỏ này, không cần nói cũng biết.
Thẩm Úc gỡ tảo biển trên người cho Liên Quyết: "Anh mất tích hai ngày, ngày nào Bùi Dực cũng lấy nước mắt rửa mặt, nếu còn không tìm thấy anh, e là cậu ta khóc đến mù mắt mất."
Khi tìm người thì vừa khóc vừa gào, hệt như đang khóc tang… Câu nhận xét này là nguyên văn lời Tân Dặc nói.
Tùy Thất cười, nhìn mèo nhỏ Liên: "Cảm động quá đi, Bùi Ngốc yêu anh thật đấy."
Mèo nhỏ Liên nhắm mắt, lắc đầu mèo.
Nếu là Liên Quyết mang hình người, có lẽ anh sẽ cười khẽ nói một câu: "Ngốc c.h.ế.t đi được."
Thẩm Úc đứng dậy: "Đi thôi, tôi đưa hai người về nhà Lâm Hành Trạch."
Tùy Thất khẽ vung đuôi cá: "Vậy hai người đi ra sau tảng đá ngầm đợi tôi một lát, tôi phải mặc quần áo đã."
Thẩm Úc ôm mèo trắng, đi đến phía sau tảng đá ngầm lớn, nhắm mắt chờ đợi.
Tiện thể cũng giơ tay bịt kín đôi mắt mèo tròn xoe.
Tùy Thất ôm quần áo di chuyển đến khe hở giữa hai tảng đá ngầm, mặc quần áo chỉnh tề với tốc độ cực nhanh.
Cô đi đến bên cạnh Thẩm Úc, nói: "Cậu Thẩm, tôi phải đi chào tạm biệt bốn người bạn đã."
