Nghe Nói Tôi Siêu Dữ - Chương 50

Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:01

Vừa mở nắp giếng, một mùi hôi thối nồng nặc tích tụ lâu năm đã xộc thẳng vào mặt.

Giản Minh Giai xuất thân là sinh viên y khoa, dù đã có chút chuẩn bị tâm lý và thích ứng khá tốt, ngay cả cô ấy cũng nín thở ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn vào bên trong thêm một lần nào nữa.

Phản ứng của Cảnh Thanh Hà còn dữ dội hơn...Anh ta khiêng đá mệt đến thở hồng hộc, không hề phòng bị mà ngửi phải mùi này, giây tiếp theo đã ôm miệng, ngã nhào vào bụi cỏ bên cạnh. Vất vả lắm mới tránh xa được một chút, lúc này mới thở hổn hển hít lấy không khí trong lành.

“Mẹ kiếp...”

Lư Chấn Kiệt bị xông cho nghẹt thở, mặt mày khó nói nên lời: "Cái mùi gì thế này...”

“Mùi xác c.h.ế.t mấy chục năm.”

Mặc dù giờ chắc chỉ còn xương thôi.

Lâm Dữu lùi lại vài bước, buông tay đang bịt mũi: "Cũng không trách được.”

“Vậy vấn đề là.” Cố Hành cũng đứng cách xa, nhíu mày hỏi: "...Có cần vớt cái thứ bên trong lên không?”

Không khí lập tức im lặng và tĩnh mịch.

Miệng giếng xây bằng xi măng rộng hơn một mét, đủ cho người trưởng thành đu xuống. Bên trong giếng sâu đen ngòm, ánh đèn pin căn bản không đủ để nhìn thấy đáy.

Mùi bốc ra đã dịu đi phần nào... Cũng có thể là họ đã quen rồi, nhưng không khó để tưởng tượng khi cả người thực sự chui vào thì mùi sẽ nồng nặc đến mức nào.

Chắc chắn không ai chịu nổi.

Lâm Dữu “ừm” một tiếng.

...Cô cảm thấy có thể thử.

Hai phút sau.

“Cứ mười giây lại lắc dây một cái.” Lâm Dữu dặn dò: "Xuống tới đáy thì giật mạnh, rồi buộc cái thứ ở đó vào dây, hiểu chưa?”

Bàn tay đứt nằm sấp trên miệng giếng, giữa lòng bàn tay quấn một vòng dây thừng. Nó đương nhiên không ngửi thấy mùi hôi thối dưới đáy, hiểu ý Lâm Dữu rồi bèn nhảy nhót giơ ngón cái ra hiệu “OK”.

Mấy người tìm thấy đoạn dây thừng này bên cạnh thùng rác trong sân, đoán chừng ban đầu là người thân của gia đình này dùng để buộc đồ đạc khi bán di vật, giờ lại vừa hay tiện cho họ. Dây thừng đủ dài, thử kéo thì thấy cũng rất chắc chắn.

Bàn tay đó buộc c.h.ặ.t đ.ầ.u dây, nhẹ nhàng nhảy xuống, bám vào thành giếng từ từ xuống dưới, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Mười giây đầu tiên, sợi dây thừng vắt ngang miệng giếng khẽ rung lên.

Hai cái, ba cái...

Cảnh Thanh Hà nắm hờ đầu dây bên kia, từ từ thả dây xuống, thả mãi thả mãi thì không nhịn được lẩm bẩm.

“Cái giếng này sâu bao nhiêu vậy trời.”

Anh ta nói: “Chắc phải mười mấy mét rồi nhỉ?”

Bàn tay đứt chỉ bé xíu như vậy, tốc độ leo xuống lại không hề chậm. Người phụ trách thả dây như anh ta là người cảm nhận rõ nhất, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy có dấu hiệu chạm đáy, cái này...

Anh ta vừa nghĩ đến đây, thì cảm thấy sợi dây vốn đang trượt xuống liên tục trong tay đột nhiên dừng lại.

...Đến rồi sao?

Anh ta nín thở chờ đợi, nhưng mãi vẫn không thấy động tác “giật mạnh” mà Lâm Dữu đã dặn.

Liên tiếp mấy giây không có động tĩnh gì, mọi người theo bản năng đều cảm thấy không ổn.

“Kéo lên luôn!” Lâm Dữu quyết định: "Kéo lên rồi tính.”

Lư Chấn Kiệt lập tức cùng Cảnh Thanh Hà kéo mạnh lên, trong quá trình đó không cảm thấy chút lực cản và trọng lượng nào, trong lòng đã mơ hồ có dự cảm.

Nhưng khi hai người họ kéo sợi dây lên, phơi bày trước mặt mọi người, vẫn khiến người ta không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Ở đầu dây thừng, đã không thấy bóng dáng của bàn tay đứt đâu nữa. Mặt cắt của sợi dây khá gọn gàng, giống như bị cắt đứt một cách dứt khoát.

Nhưng nếu chỉ là cắt đứt dây, thì họ cũng không hề nghe thấy tiếng rơi xuống đất hay xuống nước... Trời mới biết cái thứ bên trong đã lôi nó đi đâu.

Lâm Dữu thầm mắng một tiếng.

Giản Minh Giai: “Giờ phải làm sao?”

Hít một hơi thật sâu, Lâm Dữu bình tĩnh lại.

“Đợi.” Cô nói.

Chỉ cần không phải là tổn thương mang tính hủy diệt, đến thời gian, hoặc bản thân nó có ý muốn quay về, tự nhiên sẽ trở lại sách tranh.

Hai phút này thực sự khó trôi, Lâm Dữu mở sách tranh ra. Cô đợi thêm một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy vị trí ô trống đó xuất hiện một tấm thẻ quen thuộc.

Hình ảnh và thông tin trên thẻ đều không có gì thay đổi, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc không thể biết được nó đã gặp phải chuyện gì dưới giếng.

Xảy ra chuyện như vậy, họ càng không dám dễ dàng xuống dưới.

Cảnh Thanh Hà: “...Giờ lấp cái giếng này lại có kịp không?”

“Chắc là...” Lư Chấn Kiệt dùng giọng điệu thận trọng: "Không kịp rồi.”

Cảnh Thanh Hà kêu than một tiếng, đau khổ ôm mặt.

“Khoảnh khắc lật phiến đá lên đã tương đương với việc chạm vào phong ấn của Sadako vùng làng núi này rồi.”

Cố Hành không chút áy náy bồi thêm cho anh ta một câu: "Giờ làm gì cũng vô dụng, tìm được hài cốt may ra còn có cách.”

Vấn đề là bây giờ đến cả bản thể họ cũng không vớt lên được.

“Về lại quán trọ hỏi xem có đồ dùng được không? Cũng không cần nói thật.” Giản Minh Giai suy nghĩ.

Lâm Dữu nghĩ thầm nếu không được, đành phải làm lớn chuyện, mượn tay cảnh sát có công cụ và phương pháp chuyên nghiệp hơn để giải quyết, còn lời nguyền thì họ lén giải quyết.

Nhưng cách này rủi ro cao hơn và phiền phức hơn, tạm thời cứ làm theo lời Giản Minh Giai nói.

Nói tóm lại, dù dùng cách nào cũng phải quay lại quán trọ suối nước nóng đó một chuyến... Ngay cả khi báo cảnh sát cũng phải hỏi vị trí đồn cảnh sát và quy trình thụ lý án ở đây.

Đường về nhanh hơn nhiều so với lúc đi vừa đi vừa tìm, khi họ quay lại trước cửa quán trọ, Giản Minh Giai dẫn đầu vén rèm lên.

“Xin chào, chúng tôi về...“

Cô ấy “ơ” một tiếng: “Người đâu hết rồi?”

Mùa du lịch thấp điểm, tình hình kinh doanh ế ẩm, khách trọ chắc chỉ có mấy người họ. Nhưng dù vậy, lần trước đến đây, ông chủ vẫn luôn túc trực gần cửa.

Giờ này ở quầy lễ tân lại không có ai, họ nhìn quanh, chỉ đành tự mình đi vào sảnh.

Nói là sảnh, chỉ là một gian phòng thông với hai đầu hành lang và cầu thang. Quy mô của cả quán trọ không lớn, nhiều nhất cũng chỉ rộng rãi hơn phòng khách của nhà dân bình thường một chút.

“Mọi người có thấy...”

Càng đi vào trong, vẻ mặt của Giản Minh Giai càng trở nên kỳ lạ: "...Có chút mùi gì không?”

Mũi của họ vẫn chưa thể hoàn toàn hồi phục sau mùi hôi thối, nhưng nghe cô ấy nói vậy, lại cẩn thận ngửi thử...

“Máu.”

Lâm Dữu lẩm bẩm.

“Mùi máu.”

“Nhìn kìa.” Cố Hành ngồi xổm xuống ở góc tường: "Ở đây này.”

Nơi anh ta chỉ, văng ra một chuỗi vết m.á.u b.ắ.n tóe.

Chẳng lẽ ngay trong khoảng thời gian bọn họ không có ở đây... đã xảy ra án mạng?

Nghĩ vậy, Lâm Dữu đi thẳng tới, thấy một hàng dấu vết xiêu vẹo, như thể bị kéo lê.

Vết m.á.u kéo qua mép tường, còn ở góc khuất tối tăm, có thể lờ mờ thấy một đoạn chi thể đẫm m.á.u nằm đó.

...Một đoạn cánh tay của một người phụ nữ trẻ tuổi.

“Mấy người về đúng là không đúng lúc gì cả.”

Giọng nói sảng khoái đột ngột vang lên sau lưng.

Lâm Dữu giật mình, đồng thời cùng những người khác quay đầu lại. Thì nghe thấy Cảnh Thanh Hà ở bên cạnh thấp giọng kêu lên một tiếng “Đệt mợ” với vẻ mặt méo mó.

Ông chủ quán trọ suối nước nóng này vẫn giữ bộ dạng nhiệt tình chào đón bọn họ lúc trước, nhưng trái ngược hoàn toàn với điều đó, quần áo trên người ông ta đã bị m.á.u tươi thấm đẫm.

Trong tay ông ta xách một cây rìu, lưỡi rìu còn dính một chút thịt vụn.

“Vốn dĩ tôi cũng không muốn ra tay sớm như vậy, nhưng sát ý đến rồi thì có ngăn cũng không được...”

“Ông ông ông.” Cảnh Thanh Hà lắp bắp nói: "Chẳng lẽ ông g.i.ế.c cháu gái của ông hả?!”

“Cô ấy? Cô ấy không phải là cháu gái của tôi, tôi chỉ là mượn một thân phận cho cô ấy thôi!” Tsuchiya bước từng bước tiến lại gần, nụ cười trên mặt ông ta rõ ràng đã không bình thường, vẻ mặt và giọng nói đều mang một loại cuồng nhiệt bệnh hoạn: "Nhưng tôi yêu cô ấy như vậy, dù cô ấy có c.h.ế.t cũng thuộc về tôi!”

“Vốn dĩ tôi có thể làm rất hoàn hảo, không ngờ chỉ đi lấy dụng cụ một lát thôi, mấy người đã quay lại... Tôi còn không muốn vào đồn cảnh sát, như vậy làm sao có thể mãi mãi ở bên cô ta được.”

Giọng ông ta trầm xuống.

“...Cho nên, mấy người đều c.h.ế.t ở đây đi.”

Cái logic quái gở gì thế này!!

Lư Chấn Kiệt phản xạ muốn sờ tay nắm cửa đại sảnh, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh, anh ta theo phản xạ rụt tay lại...

Anh ta ý thức được mình đã đúng.

Lưỡi rìu mài cực sắc bén bổ thẳng vào tay nắm cửa mà anh ta sắp nắm, sợ rằng muộn một giây đã bị c.h.é.m đứt lìa bốn ngón tay rồi.

Anh ta hoảng loạn tránh né, thấy rìu lại tiếp tục bổ xuống liên tục.

Trong số họ không có người chơi nào chuyên về thể lực, không động tay động chân thì người bình thường sao đấu lại được với kẻ điên cầm hung khí.

“Mọi người lên lầu đi!” Lâm Dữu nói: "Ở đây giao cho tôi!”

Cô còn một lần sử dụng kỹ năng.

Hy vọng lần này có thể rút được lá bài phù hợp với tình huống này.

Giản Minh Giai hét lên: “Lâm Dữu...”

Cô đối diện với ánh mắt của đối phương, chỉ đành cắn răng, vừa đẩy vừa lôi kéo ra hiệu cho ba người kia đi theo mình. Lúc này Lư Chấn Kiệt vẫn còn nghi ngờ không chắc chắn mà muốn giúp đỡ, nhưng không chịu nổi động tác của Lâm Dữu còn nhanh hơn anh ta, mấy bước xông đến chỗ đã nhắm từ trước, chộp lấy cánh tay đứt kia.

“Này!” Cô kêu lên: "Nhìn bên này này!”

Hành vi này của cô lập tức chọc giận ông chủ.

“Không được...”

Ông ta gầm lên dữ tợn: “Không được mang cô ấy rời khỏi tôi!”

Lâm Dữu không thèm nghe ông ta, ước lượng tốc độ lên lầu của đồng đội, quyết định cố gắng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt. Cô liên tục vặn tay nắm cửa của từng cánh cửa trước mặt, mãi mới tìm được một cánh cửa không khóa, vội vàng trốn vào trong.

Cô vẫn còn nắm chặt cánh tay đẫm m.á.u kia trong tay, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa càng lúc càng gần.

“Trả cô ấy lại cho tôi...”

Ông chủ rõ ràng đã lần theo vào, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tomie... Tomie của tôi...”

Lâm Dữu: “...”

Vãi.

Cô lập tức cúi đầu nhìn đoạn chi thể trong tay.

Điều duy nhất đáng mừng là, hiện tại trên đó vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ tái sinh.

...Kawakami Tomie.

Cô ta xinh đẹp phi thường, tính cách lại phù phiếm kiêu ngạo, còn sở hữu một thể chất kỳ dị...Những người tiếp cận cô ta, bất kể nam nữ già trẻ đều sẽ yêu cô ta, sau đó bị khơi gợi lên những dục vọng đen tối nhất một cách khó hiểu, điên cuồng muốn g.i.ế.c cô ta và phân thây.

Nhưng cô ta lại sẽ mượn đoạn chi không ngừng tái sinh, phân liệt ra vô số cá thể, lặp lại vòng tuần hoàn dụ dỗ, bị giết, phục sinh.

Có lẽ những gì ông chủ nói là sự thật, ông ta nhặt được cá thể mới sinh nên đã cho cô ta thân phận “cháu gái Reiko”.

Chỉ là, hiển nhiên ông ta cũng đã hoàn toàn phát điên vì cô ta.

Hiện tại, Lâm Dữu nghĩ, so với Tomie thì vẫn nên giải quyết ông ta trước.

Trên hành lang, Tsuchiya chậm rãi dừng bước.

Ông ta nhớ mình đã khóa những phòng nào, lại có những phòng nào chỉ dọn dẹp xong mà không khóa...Đối phương trốn cũng chỉ có thể trốn vào đây.

Cửa bị khóa trái.

Ông ta cười nham hiểm, bổ mạnh rìu vào cửa!

Một nhát, hai nhát, cánh cửa gỗ bị lưỡi rìu sắc bén dễ dàng bổ ra một khe hở lớn, đủ để Tsuchiya nhìn thấy mục tiêu đang đứng đó, một tay xách Tomie yêu quý của ông ta, đôi mắt ông ta càng thêm đỏ ngầu.

Ông ta giơ cao rìu, định bổ nát cánh cửa này...

Một bàn tay chen ngang vào, hoàn toàn đỡ lấy lực đạo này.

Lưỡi rìu mắc kẹt ở giữa ngón cái và ngón trỏ, không làm ai bị thương và cũng không hề di chuyển.

Khoảnh khắc tiếp theo, người kia dùng sức, trực tiếp đoạt lấy rìu!

...?!

Trong lúc ông chủ thất thần, một khuôn mặt gân guốc hiện ra giữa khe hở.

Giọng SMILE khàn đặc, cứng đờ, nhếch mép, nghiêng đầu nhìn ông ta.

“Cười...một cái?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.