Nghe Nói Tôi Siêu Dữ - Chương 55

Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:01

Hai người họ đi đi về về hai chuyến như vậy mà không bị ai phát hiện ra thì thật sự là quá may mắn.

"Lần này xong thật rồi... nhỉ."

Cảnh Thanh Hà cũng không dám trực tiếp chạm vào bất cứ thứ gì, múc một vốc nước từ con suối bên cạnh để rửa tay, vẫn không yên tâm mà xác nhận lại: "Đốt thành tro như thế này chắc là không sống lại được nữa nhỉ?"

Cố Hành: "..."

Nghe cứ như anh ta có kinh nghiệm lắm ấy.

"Hỏi tôi cũng vô dụng thôi." Anh ta bình tĩnh nói: "Tôi cũng là lần đầu tiên làm chuyện này."

Xử lý xác Kawakami Tomie như thế nào cho hoàn hảo vẫn là một kỹ năng khó.

Không phải là chưa từng có chuyện như vậy xảy ra... năm ngón tay của cô ta sau khi bị ném vào đống lửa vẫn tái sinh ra năm Tomie mới, chỉ là những bộ phận bị đốt cháy nghiêm trọng nhất cần nhiều thời gian hơn mà thôi.

Tiêm m.á.u của cô ta vào cơ thể phụ nữ có thể dần dần đồng hóa đối phương thành Tomie, thậm chí cắm trực tiếp tóc vào cũng có thể khiến người ta sinh ra ảo giác.

Kawakami Tomie chính là một sự tồn tại như vậy, phải tìm cách không để lại một chút dấu vết nào mới được.

Tuy rằng đã mang dầu diesel từ gara nhỏ của quán trọ đến, nhưng điều kiện vẫn còn hạn chế, muốn làm cho triệt để hơn thì vừa tốn thời gian vừa tốn công sức.

Chôn sâu những tàn dư và tro tàn cuối cùng xuống đất, rồi giẫm chặt xuống, lại gạt một ít lá rụng từ bên cạnh che lấp đi, lúc này Cảnh Thanh Hà mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta còn chưa thở ra hết, đã bị ánh đèn trắng xóa chiếu tới làm cho giật mình cứng đờ người.

"Lạ thật." Cảnh sát phụ trách tuần tra cầm đèn pin soi một vòng: "Không thấy ai cả."

Cảnh Thanh Hà ẩn mình sau bụi rậm, thấy luồng sáng trắng lướt qua ngay bên cạnh mình, yết hầu không khỏi khẽ động.

Anh ta liếc nhìn Cố Hành cũng đang ngồi xổm một bên, đối phương lại tỏ ra bình thản, vẫn nghiêng đầu tiếp tục lắng nghe động tĩnh của hai viên cảnh sát kia.

"Lúc nãy chẳng phải nói có mùi khói sao?"

Một viên cảnh sát còn lại lẩm bẩm.

"Hình như có mùi khét thật... nhưng xem ra không phải đốt ở đây rồi." Anh ta đá đá lá cây trên mặt đất, tiếng sột soạt nghe rợn cả người, không thấy dấu vết gì: "Đi thôi, đi chỗ khác xem sao."

Hai cảnh sát đi xa rồi, Cảnh Thanh Hà tựa lưng vào thân cây, lúc này mới yên tâm lau mồ hôi.

"...Được rồi."

Cố Hành lúc này có chút dở khóc dở cười: "Người không biết còn tưởng anh g.i.ế.c người đấy."

"Không phải tôi g.i.ế.c nhưng một khi vào đồn cảnh sát thì coi như xong đời đấy."

Cảnh Thanh Hà lẩm bẩm, anh ta cũng hiểu rõ đạo lý không nên ở lại hiện trường gây án lâu: "Giờ chúng ta nên về thôi nhỉ? Về tìm chị Dữu và mọi người?"

Những thứ “đó” và tấm thảm này đương nhiên không thể dùng sức người mà di chuyển, xe của họ đậu ở đầu bên kia khu rừng, ngược hướng với cảnh sát tuần tra đang đến kiểm tra tình hình.

Cảnh Thanh Hà mừng vì họ đã không chọn đi đường lớn, nếu không chắc chắn sẽ đụng phải.

Anh ta ngồi vào ghế phụ... Trước đây chiếc xe này chắc là của ông chủ dùng, lúc phát hiện trong gara thì chìa khóa vẫn còn cắm trên xe.

Họ đi đi về về đều cố ý chọn con đường nhỏ, những con đường hẻo lánh này ngay cả bóng người cũng khó thấy. Cũng chính vì vậy, khi phía trước đột ngột có một người lao ra khiến cả hai đều giật nảy mình.

Cố Hành đạp mạnh phanh, chiếc xe suýt chút nữa thì đ.â.m vào người nọ, may mà kịp thời dừng lại trong gang tấc, Cảnh Thanh Hà cũng suýt chút nữa thì đập đầu vào kính.

"Tên này sao lại..." Anh ta theo bản năng thốt lên, rồi nhận ra người đó: "...Ơ?!"

Đắm mình trong ánh đèn xe chói lóa, không phải Lư Chấn Kiệt thì còn ai vào đây nữa?

Rõ ràng mới tách nhau ra hành động chưa bao lâu, nhưng giữa lông mày Lư Chấn Kiệt lại thêm vài phần tiều tụy. Anh ta trông có vẻ vội vàng, dù bị đèn làm lóa mắt đến mức không mở ra được, vẫn ôm chặt thứ gì đó được bọc trong lớp vải.

Cứ như đang bảo vệ thứ quan trọng nhất.

"Sao anh lại ở đây?"

Ngay lập tức liên tưởng đến dáng vẻ hoảng hốt chạy trốn của anh ta, Cảnh Thanh Hà hạ cửa kính xe xuống, thò nửa người ra ngoài: "...Có phải quán trọ xảy ra chuyện gì rồi không?!"

"Xảy ra chuyện?"

Lư Chấn Kiệt lẩm bẩm, giọng nói nhỏ đến mức anh ta phải dựng tai lên mới nghe rõ.

"Tôi không biết, tôi không biết..." Cảnh Thanh Hà luôn cảm thấy trạng thái của đối phương lúc này không bình thường: "Nhưng tôi phải bảo vệ... cô ta muốn tôi đưa cô ta đi nên tôi..."

...Bảo vệ?

Hành động của Cố Hành nhanh hơn một bước.

"Rầm" một tiếng, anh ta đóng cửa xe lại, ba bước thành hai bước chạy đến trước mặt Lư Chấn Kiệt.

"Anh đang ôm cái gì vậy?" Anh ta hỏi.

Lời còn chưa dứt, đã đưa tay định lật tấm vải che phía trên.

"Tránh ra!" Lư Chấn Kiệt hét lớn.

Anh ta chật vật né tránh, trạng thái vốn đã không ổn định, trong lúc hoảng loạn tự mình luống cuống tay chân, tấm vải tự trượt xuống...

Cảnh Thanh Hà chớp chớp mắt, dù đứng cách một khoảng cũng nhìn rõ.

Dưới lớp vải mỏng, chính là cái đầu của Kawakami Tomie đã mọc ra tay chân thon dài bên dưới một cách đáng sợ.

*

Bên trong quán trọ.

"Aaaaaaaa...!"

Nước ớt tiếp xúc với niêm mạc, mức độ kích thích này vượt xa khả năng chịu đựng của người bình thường. Con d.a.o "leng keng" rơi xuống đất, Saeki Takeo đang nhập vào Tsuchiya hét lớn, hai tay ôm chặt mắt.

"Lâm Dữu!" Giản Minh Giai giữ chặt cửa, gọi: "Qua đây, bên này!"

Lâm Dữu vung tay ném mạnh bình xịt sang một bên, lách người lao vụt qua sau lưng Saeki Takeo.

Cô cũng không hy vọng chiêu này có thể mang lại tác dụng lớn, chỉ muốn nhân cơ hội này để kéo dài thời gian, đủ để họ trốn thoát khỏi nhà bếp.

Người bình thường bị xịt trúng chắc ít nhất cũng phải vật vã nửa tiếng, còn Tsuchiya đang bị nhập thì...

Không ổn rồi.

Lâm Dữu theo bản năng quay đầu lại.

Nhanh hơn so với tưởng tượng.

Cô đoán trong cú đánh đó Saeki Takeo nhập vào ít nhiều cũng đã cường hóa khả năng cơ thể, nhưng cũng không ngờ là đến mức này...

Saeki Takeo thở hổn hển, anh ta trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu vì bị nước ớt kích thích,  hung tợn nhìn chằm chằm hai người, từ từ cúi xuống nhặt lại con d.a.o nhọn.

Anh ta đứng thẳng người, vung d.a.o đ.â.m về phía Lâm Dữu. Người sau kịp thời nghiêng đầu, chỉ để lưỡi d.a.o lạnh lẽo lướt qua.

...?!

Cũng chính vào khoảnh khắc này, cô đã tận mắt nhìn thấy khuôn mặt của Saeki Takeo biến dạng.

Ngũ quan đột ngột biến đổi, lại hiện lên một chút bóng dáng quen thuộc. Khuôn mặt đó méo mó vì đau đớn, đôi môi mấp máy.

"Tomi..."

Giây tiếp theo lại biến trở lại thành dáng vẻ của Saeki Takeo, nắm chặt chuôi d.a.o định ra tay.

Chỉ là con d.a.o còn chưa kịp đ.â.m ra được một nửa, khuôn mặt của Tsuchiya lại xuất hiện, thảm thiết kêu la muốn đưa tay lên sờ vào mắt mình.

Lâm Dữu: "..."

Giản Minh Giai: "..."

Thay vì bỏ chạy, hai người im lặng nhìn màn biến mặt hiếm có này, Lâm Dữu nghĩ xem có nên cổ vũ cho Tsuchiya hay không.

Dần dần, thời gian Tsuchiya giữ được thân xác càng lúc càng lâu, cuối cùng cũng hoàn toàn ổn định trở lại.

Ông ta bò lổm ngổm trên mặt đất, than thở ôm lấy khuôn mặt bị nước ớt xịt vào, đặc biệt là đôi mắt vẫn còn cay xè. Khả năng chịu đau của ông ta rõ ràng không tốt bằng Saeki Takeo, điều này cũng chứng minh rằng người sau có lẽ đã rời khỏi cơ thể ông ta rồi.

Nhưng so với nỗi đau này, hiển nhiên ông ta càng quan tâm đến một chuyện khác hơn.

"Tomie." Tsuchiya không màng đến việc mắt mình còn chưa mở ra được: "Để tôi đi tìm cô ấy...!"

Lâm Dữu: "Chẳng phải cô ta ở trên lầu sao?"

"Trên lầu?"

Tsuchiya lặp lại.

"Không, cô ấy không ở đó." Ông ta nói: "Có người đã mang cô ấy đi rồi! Tôi cảm nhận được, có người đã mang cô ấy đi khỏi tôi, tất cả các người đều phải giúp tôi..."

Lời nói cuồng loạn của ông ta kết thúc bằng một tiếng rên khe khẽ.

"Ông cứ ngủ thêm chút nữa đi."

Giản Minh Giai đứng sau lưng ông ta, buông cái cán lăn bột xuống. Quả nhiên là Saeki Takeo đã không còn ở đó nữa, lúc nãy chỉ đủ sức khiến ông ta loạng choạng một bước, lần này lại đủ sức đánh ngất Tsuchiya.

Ông chủ quán trọ ngã gục xuống đất, không còn phát ra tiếng động nào nữa.

Nhìn như vậy, Lâm Dữu nghĩ, nước ớt chỉ kích thích cơ thể ông ta một chút thôi, còn thứ thực sự hỗ trợ ông ta tỉnh lại...

"Chấp niệm này thật đáng sợ."

Giản Minh Giai rùng mình, tổng kết: "Sức ảnh hưởng của Tomie lớn đến vậy sao?"

"Nhưng." Cô ấy dừng lại một chút: "Lời ông ta vừa nói..."

Lâm Dữu "Ừm" một tiếng.

"Nếu những gì ông ta nói là thật, vậy thì mọi chuyện dễ giải thích rồi."

Lâm Dữu nói: "Lư Chấn Kiệt đến giờ vẫn không thấy bóng dáng, e là đã bị Tomie dụ dỗ, trực tiếp dẫn cô ta bỏ trốn rồi."

Nghe vậy, Giản Minh Giai vỗ mạnh vào trán mình.

"Biết thế đã không để anh ta ở lại đó." Cô ấy hối hận nói: "Tớ cũng nên ở lại cùng rồi."

"Chuyện này khó nói lắm."

Lâm Dữu nói.

"Sức ảnh hưởng của cô ta đâu phân biệt nam nữ, cậu ở lại cùng có khi lại thành song sát."

Giản Minh Giai: "..."

Nghe có vẻ cũng đúng.

"Vậy thì." Cô ấy thở dài: "Giờ phải làm sao?"

"Cửa sổ và cửa chính đều không mở được." Lâm Dữu nói: "Nhưng, có người đã mở sẵn một lối ra, có lẽ có thể đến đó thử xem."

Giản Minh Giai hiểu ngay.

Cô ấy xuống lầu ngắt cầu d.a.o điện, vẫn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào. Mà Lư Chấn Kiệt muốn dẫn Tomie trốn thoát, không thể đi cửa chính, chỉ còn lại một con đường.

...Trèo cửa sổ.

Cửa sổ phòng đó rất có thể vẫn còn mở.

"Chạy nửa ngày trời, cuối cùng vẫn phải quay lại lên lầu." Giản Minh Giai lắc đầu.

"Cho nên, nếu hỏi tớ...chỉ cần trong khoảng thời gian này họ không chủ động tấn công, tớ muốn đợi thêm chút nữa."

Lên lầu nhất định sẽ lại gặp Sadako hoặc Kayako, muốn sống sót thành công, trong tay phải có chút vốn liếng.

Ví dụ, đợi thời gian hồi chiêu của cô qua đi.

"Tớ hiểu rồi."

Giản Minh Giai kéo một chiếc ghế chặn ngang cửa ra vào vốn đã bị phá hỏng khóa, suy nghĩ một chút rồi dứt khoát ngồi lên đó.

Cô ấy ngược lại không quan tâm nguy hiểm hay không nguy hiểm...Những kẻ như Sadako và Kayako vốn dĩ bất chấp cả không gian, ở đâu cũng đều không an toàn như nhau, Kayako thậm chí còn có thể chui ra từ trong chăn.

So với việc xông thẳng đi tìm hai người họ để chịu chết, chờ đợi ngược lại càng khó chịu hơn.

Chỉ cần thoáng thấy chút gì bất thường là sẽ không kìm được mà chú ý rồi lại chú ý, Giản Minh Giai nhìn chằm chằm vào một vệt đen trên tường một hồi lâu, cứ nghi ngờ giây tiếp theo Kayako sẽ chui ra từ đó.

"..."

Sau đó cô ấy phát hiện đó là vết hun khói.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sự lo lắng kéo dài của cô ấy cuối cùng cũng kết thúc khi Lâm Dữu cất tiếng: “Được rồi.”

Trước đó Sadako đã tỏ ra không vội vàng, phía Kayako sau khi Saeki Takeo xuất hiện cũng tạm thời im ắng, e là đều đang chờ hai người họ tự dâng mình đến tận cửa.

"Nhưng cũng lạ thật đấy."

Giản Minh Giai lẩm bẩm: "Đã lâu như vậy rồi, hai người kia vẫn chưa về sao?"

Vào được hay không là một chuyện, đằng này ngay cả tiếng động cũng không nghe thấy...

"Chúng ta chỉ có thể ra ngoài xem sao." Lâm Dữu đẩy cửa ra: "Đi thôi."

Hành lang vẫn yên tĩnh như mọi khi.

Cho dù đèn vẫn sáng, nhưng biết rõ có hai đại nữ quỷ đang trấn giữ, nơi này vẫn âm u đến mức khiến người ta lạnh sống lưng.

Giản Minh Giai nuốt nước bọt, cẩn thận từng bước đi đến cửa đại sảnh. Cô ấy hơi thả lỏng một chút, nhưng ngay khi quay người chuẩn bị lên lầu, một cái liếc mắt khiến cả người cô ấy cứng đờ.

Lâm Dữu ở sau lưng cô ấy, cũng nhìn thấy cảnh tượng tương tự.

Ở một góc bàn trà, có một cậu bé toàn thân trắng bệch đang ngồi xổm.

Cậu ta trần truồng, chỉ mặc một chiếc quần lót. Đồng tử đen chiếm gần hết con mắt, dưới mắt có quầng thâm nặng trĩu, bất động nhìn chằm chằm về hướng hai người họ đang đứng.

...Toshio.

Ý nghĩ của Lâm Dữu xoay chuyển rất nhanh.

...Cô biết ai rất giỏi trong việc dỗ dành trẻ con.

Toshio nhìn họ, từ từ há miệng, cả hai đều biết cậu ta định làm gì... phát ra tiếng mèo kêu rợn người, để gọi Kayako.

Không kịp nghĩ thêm nữa, Lâm Dữu trở tay nắm chặt lấy một tấm thẻ.

Tiếng mèo kêu còn chưa kịp phát ra, Toshio há hốc miệng, có chút tò mò đánh giá kẻ xuất hiện sau lưng cô.

Slender Man không có ngũ quan trên mặt quay sang nhìn Lâm Dữu, người sau nhún vai. Anh ta hừ một tiếng, đi lướt qua cô.

Sau đó, anh ta ngồi xổm xuống trước mặt Toshio đang ôm đầu gối, thân thiện đưa tay ra với đối phương.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.