Nghỉ Hưu Thất Bại! Tôi Tại Giải Trí Hoành Hành Bá Đạo Khét Lẹt - Chương 338
Cập nhật lúc: 07/09/2025 02:53
Cô vỗ nhẹ tay Thẩm Dư Hoan, ghé sát vào tai cô ấy nói nhanh: "Anh mình gọi, mình ra ngoài một lát nha."
Thẩm Dư Hoan gật đầu, nhìn cô ấy lướt qua mấy bạn đang mang đạo cụ như một chú cá lanh lợi, bóng dáng biến mất sau tấm màn dẫn ra ngoài khán phòng.
Bên ngoài khán phòng, cơn gió nhẹ đêm hè thổi tan không khí ngột ngạt trong nhà, mang theo hơi ẩm của cây cỏ.
Bóng dáng cao lớn của Lục Dạ An đứng trong bóng râm do cột hành lang đổ xuống. Chiếc quần tây tối màu ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, bờ vai rộng tôn lên chiếc áo phông đơn giản, khiến anh trông đặc biệt cao ráo và mạnh mẽ.
"Sao anh lại đến đây?" Lục Diệp Ngưng chạy tới trước mặt anh, hơi thở còn có chút gấp gáp, mái tóc ngắn màu hồng bị gió thổi bay một lọn dựng lên, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên, cứ như vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh hạ cánh vậy.
"Nghe nói hôm nay em biểu diễn, nên anh đến xem." Ánh mắt Lục Dạ An dừng lại trên người cô một lát, rồi hỏi: "Mẹ và mọi người đâu? Sao không đến cùng?"
Lục Diệp Ngưng cúi đầu, đá hòn sỏi dưới chân: "Em bị viêm họng, không làm ca sĩ chính được nữa, sợ họ xem sẽ thất vọng, nên không cho họ đến."
"Có gì mà ngại? Dù không hát được, em đàn guitar vẫn rất hay, phong thái trên sân khấu cũng rất vững vàng."
Nghe anh khen, dù giọng điệu vẫn không mấy biến đổi, nhưng cũng đủ khiến Lục Diệp Ngưng ngớ người.
Cô ngờ vực đánh giá Lục Dạ An từ trên xuống dưới, cứ như đang nghiên cứu một bức tượng binh mã dũng đột nhiên biết nói: "...Anh, anh bị hồn nhập à?"
Lục Dạ An phớt lờ lời trêu chọc của cô, quay người bước đến chiếc xe Jeep màu đen với đường nét cứng cáp đậu bên đường, mở cửa ghế phụ.
Dưới ánh đèn màu cam ấm áp, một bó tulip màu cam sữa được anh nâng niu đưa ra, trao cho Lục Diệp Ngưng. Những cánh hoa xếp chồng lên nhau trong màn đêm tựa như một mặt trời nhỏ ấm áp.
"Chúc mừng các em, buổi biểu diễn rất thành công." Giọng nói trầm thấp của anh trong gió đêm có vẻ dịu dàng hơn đôi chút.
Cằm Lục Diệp Ngưng gần như muốn rớt xuống đất.
Cô nhận lấy bó hoa nặng trịch, giọng nói cao lên tám độ: "Anh, EQ của anh tăng vọt từ khi nào vậy? Không chỉ đột nhiên đến xem em diễn, mà còn biết chuẩn bị hoa nữa chứ!"
Cô ôm bó hoa lật đi lật lại xem, đơn giản là không thể tin được những gì mình đang thấy.
Lục Dạ An khẽ ho một tiếng, mặt không đổi sắc sửa lời: "EQ của anh vẫn luôn cao, chỉ là em không biết thôi."
"Phụt ——" Câu nói này thành công chọc Lục Diệp Ngưng bật cười. Cô vui đến nỗi vỗ đùi lia lịa: "Được được được, cũng biết kể chuyện cười rồi đấy!"
Lục Dạ An: "..."
Lục Dạ An: "Trả hoa lại đây, không muốn tặng nữa."
"Mơ đi!"
Không xa đó, Tạ Dữ vừa vòng qua góc tường, định bước vào nhà vệ sinh, thì đúng lúc nhìn thấy Lục Diệp Ngưng ôm hoa cười ngả nghiêng.
--- Chương 395 ---
Ánh mắt Tạ Dữ lướt qua người Lục Dạ An, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
Không quen.
Cậu ta hứng thú không lớn, thu hồi ánh mắt, không nghĩ nhiều, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Đi vệ sinh xong, Tạ Dữ vặn vòi nước, vốc một vũng nước lạnh vỗ lên mặt, nhớ lại khuôn mặt Thẩm Dư Hoan, không kìm được thở dài.
Kể từ khi bị tát một cái khó hiểu, Tạ Dữ rõ ràng cảm thấy Thẩm Dư Hoan đang né tránh mình. Cô ấy không chỉ không tham gia hoạt động câu lạc bộ nữa, mà ngay cả khi gặp ở trường cũng không nói chuyện với cậu.
Về chuyện này, Tạ Dữ có cả một bụng nghi vấn.
Lẽ nào Thẩm Dư Hoan thật sự né tránh cậu chỉ vì anh trai cô ấy không thích cậu sao?
Thở dài một tiếng bất lực, Tạ Dữ lau khô những giọt nước trên mặt, quay người bước ra khỏi nhà vệ sinh. Ánh mắt lướt qua cảnh tượng ở đằng xa, bước chân cậu ta đột ngột dừng lại.
Bên cạnh chiếc xe Jeep, Lục Dạ An vẫn đứng đó, nhưng người đối diện không biết từ lúc nào đã từ Lục Diệp Ngưng biến thành Thẩm Dư Hoan. Bó tulip màu cam sữa cũng đã biến thành bó hồng xanh băng giá lạnh lùng.
Và Thẩm Dư Hoan ngẩng đầu nhìn người đàn ông, đang cười rạng rỡ nhận lấy bó hồng từ tay anh!
Trong khoảnh khắc, đủ mọi suy đoán ùa về trong tâm trí Tạ Dữ. Cậu ta nhíu mày chặt lại, gần như không chút do dự, sải bước nhanh chóng đi về phía hai người, trực tiếp chắn trước mặt Thẩm Dư Hoan.
Ánh mắt cậu ta như lưỡi d.a.o sắc lẹm lướt qua người Lục Dạ An, trầm giọng chất vấn: "Anh là ai?"
Lục Dạ An hơi sững người trước câu hỏi đột ngột này.
Anh đánh giá thiếu niên với ánh mắt không thiện chí trước mặt, nhướng mày hỏi ngược lại: "Việc này có liên quan gì đến cậu sao?"
Tạ Dữ cười lạnh một tiếng: "Đừng tưởng tôi không thấy, vừa nãy anh còn tặng hoa cho Lục Diệp Ngưng phải không?"
Thẩm Dư Hoan sững lại một chút, nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tạ Dữ, lập tức hiểu ra điều gì đó, giải thích với giọng điệu bình thản: "Đây là anh trai ruột của Diệp Ngưng, tặng hoa cho em gái là chuyện bình thường mà."
Tạ Dữ sững người, cứ như một cỗ máy đang vận hành tốc độ cao đột ngột bị rút điện. Khí thế hùng hổ ban nãy lập tức tiêu tan sạch sẽ, chỉ còn lại sự ngỡ ngàng thuần túy.
Cậu ta khẽ ho một tiếng, gãi gãi cổ: "Anh trai ruột của Lục Diệp Ngưng sao lại tặng hoa cho cậu..."
"Hoa này là anh tôi tặng, hôm nay anh ấy không đến được, nhờ anh ấy chuyển giúp."