Nghỉ Hưu Thất Bại! Tôi Tại Giải Trí Hoành Hành Bá Đạo Khét Lẹt - Chương 417
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:01
Lâm Thính vội vàng cởi áo khoác trên người, nhón chân khoác lên vai Ôn Thời Niệm, lẩm bẩm: “Về phòng tắm nước nóng trước đã, để trấn tĩnh lại. Em bảo bộ phận phục vụ phòng mang trà gừng lên, phải thêm mật ong…”
Ôn Thời Niệm khẽ gật đầu, mái tóc lướt qua sườn mặt, che đi chút tái nhợt chưa phai.
Cửa kính sát đất chia ánh nắng chiều thành vài mảng vuông vắn, đổ xuống thảm, tựa như lụa vàng vừa được là phẳng.
Ôn Thời Niệm cuộn mình trong chiếc ghế sofa rộng, ôm chiếc cốc sứ còn vương hơi ấm, nhấp từng ngụm trà gừng ngọt và cay.
--- Chương 490 ---
Hơi nóng bốc lên bao phủ khuôn mặt tái nhợt của cô, cũng làm dịu đi sự kinh hãi còn vương vấn trên lông mày.
Giang Tùy tựa vào cửa sổ, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Tôi đã đổi vé máy bay sang năm giờ chiều.”
Lâm Thính nghe vậy nhướn mày: “Năm giờ đã về nước rồi sao? Thời gian có vẻ hơi gấp gáp? Cô Ôn vừa mới thoát khỏi tay bọn bắt cóc mà, hay là nghỉ lại một đêm, sáng mai rồi đi?”
Giang Tùy cũng không muốn vội vàng quay về, nhưng đây không phải trong nước, Lô Kạp rõ ràng có thế lực đáng kể ở địa phương, cô lo lắng giữa chừng sẽ xảy ra biến cố gì đó.
Giang Tùy quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua làn sương mờ mịt, dừng lại trên khuôn mặt Ôn Thời Niệm: “Cô muốn ở lại một đêm nữa hay về sớm?”
Ôn Thời Niệm đặt cốc lên đầu gối, đầu ngón tay lướt nửa vòng quanh miệng cốc, ngẩng đầu bắt gặp ba ánh mắt quan tâm, khóe môi cong lên một nụ cười bất lực: “Tôi thật sự không sao, về hôm nay rất tốt.”
Thẩm Dư Hoan vẫn lặng lẽ ngồi cạnh cô, không kìm được vươn tay, đầu ngón tay khẽ run rẩy không dễ nhận ra, cẩn thận chạm vào má Ôn Thời Niệm vẫn còn sưng đỏ: “Sao có thể không sao chứ…”
Ánh mắt em rời khỏi mặt Ôn Thời Niệm, dừng lại ở vết hằn đỏ sưng tấy trên cổ tay, cuối cùng là ở lòng bàn tay trầy xước rõ ràng: “Bọn bắt cóc đã đánh cô sao?”
Ôn Thời Niệm đặt tay lên mu bàn tay Thẩm Dư Hoan, vỗ nhẹ, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng xua tan đi sự nặng nề đó: “Chỉ là vết thương ngoài da thôi, nhìn đáng sợ vậy thôi chứ chườm đá là sẽ hết sưng, đừng lo.”
Giang Tùy ngồi xuống bên cạnh cô, mùi hương gỗ linh sam nhàn nhạt trên người cô át đi mùi gừng còn vương trong không khí: “Chủ mưu chuyện này là Lô Kạp, hắn vốn định bắt Dư Hoan, nhưng chắc là bắt nhầm người nên mới khiến cô phải chịu tai bay vạ gió này, Dư Hoan đã rất lo lắng cho cô.”
Lông mi Ôn Thời Niệm khẽ run, quay đầu nhìn Thẩm Dư Hoan.
Mái tóc ngắn ngang vai của cô gái rủ xuống, che khuất nửa bên má, nhưng Ôn Thời Niệm nhìn rõ đường viền hàm đang căng cứng của em.
Đến lúc này, Ôn Thời Niệm mới hiểu rốt cuộc cảm xúc không thể gọi tên kia trong mắt Thẩm Dư Hoan, ngoài sự lo lắng ra, còn là gì nữa.
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Dư Hoan, giọng nói trở nên dịu dàng hơn, mang theo sự khẳng định không thể nghi ngờ: “Dư Hoan, nhìn chị này.”
Thẩm Dư Hoan do dự ngẩng đầu, sự tự trách trong mắt như muốn tràn ra.
“Kẻ sai là Lô Kạp, là tên điên rồ mất nhân tính đó.” Ôn Thời Niệm nói từng chữ một, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định khóa chặt Thẩm Dư Hoan: “Em không có bất kỳ lỗi lầm nào cả, không được đổ lỗi cho bản thân, hiểu không?”
Thẩm Dư Hoan không đáp, nhưng ngón tay khẽ chạm vào vết bầm tím bên trong cổ tay Ôn Thời Niệm, khẽ chạm một cái, nước mắt đã rơi lã chã xuống kẽ ngón tay cái của đối phương, nóng bỏng đến kinh ngạc.
Ôn Thời Niệm thở dài, kéo em vào lòng, lòng bàn tay xoa nhẹ vòng xoáy tóc mềm mại sau gáy em: “Ngoan, đừng khóc.”
Nhìn hai người ôm nhau, Giang Tùy thầm thở dài trong lòng, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, nắng vàng rực rỡ, thảo nguyên trải dài đến tận chân trời. Cô nheo mắt lại, cười khẽ một tiếng, giống như tín hiệu nguy hiểm mà kẻ săn mồi hàng đầu phát ra cho con mồi:
“Dám chơi trò bẩn thỉu này với tôi, xem ra trước đây tôi đã tỏ ra quá ôn hòa, khiến Lô Kạp lầm tưởng tôi là người hiền lành.”
“Đúng vậy!” Lâm Thính như một quả pháo tép được châm ngòi, bật dậy khỏi thảm, nắm chặt tay:
“Tuyệt đối không thể nuốt trôi cục tức này! Em sẽ đem hết những phi vụ dơ bẩn của Lô Kạp vứt cho truyền thông! Tham ô, rửa tiền, cả cái quá khứ đen tối hồi tiểu học hắn ăn trộm tẩy của bạn cùng bàn cũng phanh phui hết! Để hắn thân bại danh liệt!”
Giang Tùy quay mặt lại, khóe môi cong lên lạnh lẽo: “Chỉ thân bại danh liệt thì quá nhẹ cho hắn, những năm làm bộ trưởng hắn đã kiếm được không ít tiền, nếu hắn trốn ra nước ngoài, vẫn có thể dùng số tiền đó sống cuộc đời sung sướng.”
Lâm Thính chớp chớp đôi mắt to tròn, lập tức phấn chấn, tiến lại gần hơn một bước: “Ý chị là sao?”
Giang Tùy móc vào cổ áo sau của cô, nhếch cằm về phía cửa: “Ra ngoài nói chuyện.”
Tiếng bước chân xa dần, trong phòng chỉ còn lại hơi trà gừng lượn lờ bốc lên, và ánh nắng bị gió thổi nhăn nhúm ngoài cửa sổ.
Ôn Thời Niệm nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Tùy, khóe môi vô thanh nhếch lên, mang theo vẻ an nhiên của một điều đã định.
--- Chương 491 ---
Sau khi điều tra, Lâm Thính tìm thấy vài tài khoản bí mật của Lô Kạp, và gửi chúng cho Cục Chống Tham Nhũng nước T, hoàn toàn chặn đứng khả năng Lô Kạp bỏ trốn cùng tiền sau khi sự việc vỡ lở.