Nghỉ Hưu Thất Bại! Tôi Tại Giải Trí Hoành Hành Bá Đạo Khét Lẹt - Chương 5
Cập nhật lúc: 07/09/2025 02:14
Giang Tùy đột nhiên bật cười, dùng đầu ngón tay vén lọn tóc vướng víu sang một bên. Làn da quanh năm không thấy ánh mặt trời trắng đến bất thường, nhưng đôi mắt đen láy lại giống như hai viên đá hắc diệu thạch ngâm trong hồ nước lạnh.
“Đại ca thấy tôi nên làm thế nào?” Cô chầm chậm bước đến trước mặt Giang Triệt, “Trải thảm đỏ cho đôi uyên ương hoang dại thông gian? Hay là làm người đổ vỏ cho cô Du?”
“Tôi biết cậu ấm ức, nhưng chuyện xấu trong nhà không nên phơi bày ra ngoài, đạo lý đơn giản như vậy...” Ánh mắt Giang Triệt như đuốc đốt: “Cậu cũng không hiểu sao?”
Lời này rõ ràng không phải nói cho Giang Tùy nghe, mà là nói cho Giang Lão gia đứng một bên.
Quả nhiên, Lão gia liếc nhìn Giang Tùy, ánh mắt thoáng qua vẻ chán ghét: “Nói đúng lắm, chuyện này con cũng không thoát được trách nhiệm! Cũng quỳ xuống cho ta!”
Khóe miệng Giang Tùy cong lên một nụ cười châm biếm.
“Lúc Giang Đạt và Du Ý Kiều lén lút trong nhà kính, sao không nghĩ đến thể diện gia tộc? Không nghĩ đến chuyện xấu trong nhà không nên phơi bày ra ngoài?”
Giang Lão gia đột nhiên cảm thấy bất ngờ.
Giang Tùy, người vốn ít nói và nhu nhược, hôm nay lại dám cãi lời ông như vậy?
Ông đập mạnh xuống bàn học: “Ai dạy con nói chuyện với người lớn như thế hả!”
Biểu cảm Giang Tùy lạnh lùng.
Nếu không phải thân thể này quá yếu, cô thật sự muốn một d.a.o tiễn ông lão này đi chầu trời, sau đó mời cả làng ăn cỗ.
Có chút tiền lẻ, ở nhà đã tự cho mình là hoàng đế rồi sao?
Tống Uyển tiến lên một bước, chắn trước mặt Giang Tùy, đồng thời chuyển hướng chủ đề.
“Bố, bây giờ không phải lúc truy cứu đúng sai, cô tiểu thư nhà họ Du và đứa bé trong bụng cô ấy mới là chuyện quan trọng.”
“Đã mang thai rồi thì còn làm thế nào được.” Đôi mắt đục ngầu của Lão gia lướt qua mọi người: “Chỉ có thể để Giang Đạt cưới Du Ý Kiều.”
“Con không đồng ý!” Giang Đạt đột nhiên bật dậy, “Bố của Du Ý Kiều chỉ là kẻ ở rể! Cô ta làm sao...”
Ba chữ "xứng đáng với con" chưa kịp nói ra.
Bốp!
Giang Hạc Niên tát một bạt tai khiến Giang Đạt loạng choạng đ.â.m vào giá sách cổ. Chiếc bình mai men quan ngọc đặt trên đó có giá bằng nửa căn biệt thự, lắc lư hai cái rồi cuối cùng rơi vào lòng Giang Tùy.
Giang Đạt ôm mặt đầy tủi thân, nhìn Giang Hạc Niên.
Giang Hạc Niên dùng ánh mắt cảnh cáo Giang Đạt: “Lúc này rồi, cậu còn có tư cách chọn tới chọn lui sao?!”
Nếu nói thêm nữa mà chọc giận Lão gia thì có được lợi lộc gì chứ!
Giang Đạt bị mắng đến không dám hó hé, nhưng trong lòng một trăm phần trăm không muốn.
Mình còn trẻ như vậy, chưa chơi bời đủ, sao có thể kết hôn được chứ?
Mặc dù Du Ý Kiều cũng xinh đẹp, nhưng không được sủng ái trong Du gia, huống hồ bố của cô ta còn là kẻ ở rể.
Dù có phải kết hôn thật, mình hoàn toàn có thể cưới một thiên kim tiểu thư xinh đẹp hơn, có gia thế tốt hơn nhiều!
Tại sao lại là Du Ý Kiều chứ!
Mắt Giang Đạt tràn ngập sự không cam lòng.
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.” Cây gậy ba toong của Giang Lão gia đập mạnh xuống đất, giọng điệu không thể nghi ngờ.
Giang Đạt hoàn toàn tuyệt vọng, hắn biết chuyện Lão gia đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.
“Hạc Niên, Tống Uyển, hai người ở lại, bàn bạc xem nên nói chuyện này với Du gia thế nào.” Giang Lão gia ngồi lại ghế gỗ đàn hương: “Còn mấy đứa nhỏ, tất cả về đi.”
--- Chương 4 ---
Cánh cửa thư phòng đóng lại sau lưng.
Giang Triệt châm một điếu thuốc rồi đi xuống lầu.
Trong làn khói thuốc mờ ảo, lông mày anh ta vẫn luôn nhíu chặt, cuối cùng vẫn không nhịn được, vươn chân đá Giang Đạt một cái.
“Đầu óc cậu bị chó gặm rồi sao?”
Giang Đạt rất tủi thân: “Anh, sao ra ngoài rồi vẫn còn mắng em?”
“Đến cái này cũng phải hỏi, xem ra trên cổ cậu đúng là treo cái bô.”
Giang Triệt biết mục đích Giang Đạt câu dẫn Du Ý Kiều là gì.
Chính vì biết, nên càng thấy hắn ta ngu ngốc.
Chỉ là vừa nãy ở trong đó, trước mặt Lão gia thì không tiện mắng.
Giang Đạt bị mắng liên tục, trong lòng cũng chất chứa đầy lửa giận, vừa định bùng phát, nhưng khi chạm phải ánh mắt âm u của anh trai thì lại co rúm thành chim cút.
Đầu ngón tay Giang Triệt chọc vào n.g.ự.c hắn ta, mỗi lần đều như muốn xuyên thủng xương sườn: “Nếu còn không quản được cái nửa thân dưới của mình, tôi sẽ chặt hai lạng thịt đó của cậu đi cho chó ăn.”
Nói xong, Giang Triệt hất đầu bỏ đi.
Một tiếng cười khẽ truyền đến từ không xa.
Giang Đạt bỗng quay đầu lại, Giang Tùy đang tựa vào tay vịn cầu thang, ánh mắt đầy vẻ trêu tức rõ ràng.
“Mày cười cái quái gì!” Giang Đạt đang một bụng lửa giận không chỗ xả, gầm lên rồi xông tới, nắm đ.ấ.m mang theo sức gió đ.ấ.m thẳng vào khuôn mặt tái nhợt kia.
Nếu là Giang Tùy trước đây, quả thực chỉ có thể chịu đòn.
Nhưng Giang Tùy bây giờ thì khác rồi.
Cô thuận thế nghiêng người, nắm đ.ấ.m của Giang Đạt sượt qua vành tai cô rồi đập mạnh vào tay vịn cầu thang.
“Mày c.h.ế.t tiệt tìm chết!” Giang Đạt gầm lên, vẫy vẫy mu bàn tay sưng đỏ, tay kia chộp lấy chiếc bình hoa bên cạnh.
Giang Tùy cúi mắt nhìn thoáng qua đôi chân dang rộng vì tức giận của hắn ta, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng cô từng tay không siết cổ g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ phản bội trong rừng mưa Myanmar.
Cô lợi dụng quán tính xoay người, móc chân vào mắt cá chân Giang Đạt, ngón tay chính xác bấm vào huyệt tê của hắn ta.
“Rầm!”