Ngoại Thất Rời Kinh Thành, Về Quê Trồng Rau Mở Quán Ăn - Chương 85

Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:03

Say rượu hôn môi

Thôi thị và Lâm thị đều đến phụ giúp Khê Ninh, hai nàng không hề ngốc, hơn nữa cách làm lẩu lại đơn giản, chỉ cần chuẩn bị rau củ và thịt là đủ.

“Đại tẩu, Nhị tẩu, hai người mang nguyên liệu ra ngoài đi, ta đi lấy rượu.”

Rượu nho nàng ủ đã uống được rồi, vừa hay hôm nay đông người giúp nàng nếm thử hương vị.

Bàn đá rất lớn, có thể ngồi hơn mười người. Hai đứa trẻ Bùi Kỳ và Bùi Nguyệt cũng đến, dựa vào Bùi Huân. Còn A Yến và Lạc Lạc thì ngồi bên cạnh Bùi Chiêu. Trong ba huynh đệ, chỉ có Bùi Ngọc là cô độc một mình.

“Như Nhi, đây là nàng làm sao, trông có vẻ rất ngon.”

Bùi Ngọc nhận lấy đĩa từ tay Thôi thị, chưa nhìn đã trực tiếp khen ngợi.

Thôi thị nhíu mày liếc y một cái, rồi cúi đầu nhìn củ khoai tây trong đĩa. Nàng chẳng qua chỉ là thái chúng ra, sao Bùi Ngọc lại có thể khen thành lời như vậy.

Bùi Ngọc chạm phải ánh mắt của Thôi thị, mặt nóng lên. Y cũng biết mình vừa làm chuyện ngu ngốc, chỉ là vừa nãy Đại ca đã dạy y rằng phụ nữ đều thích được khen, nào ngờ lời khen không đúng thực tế lại càng giống châm chọc.

Bên dưới nồi sắt đang đốt than, nồi lẩu cay đã sôi sùng sục, Bùi Huân là người có kinh nghiệm nhất, đã gắp thịt bò cho vào nồi rồi.

Khê Ninh xách hai chai rượu nho đến, phía sau Nhẫn Đông bưng khay, trên đó toàn là những chiếc ly thủy tinh tinh xảo trong suốt.

“Đến đây, mọi người nếm thử rượu nho của ta. Bùi Chiêu nói Nhị ca thích rượu, vừa hay giúp ta xem thử rượu này hương vị thế nào.”

Chất lỏng màu đỏ được rót vào ly thủy tinh, nhuộm cả chiếc ly thành màu đỏ.

Bùi Ngọc không hổ là một kẻ say rượu, thấy màu rượu nho trong sáng, huyền bí và quyến rũ như máu.

Y không nhịn được nâng một ly lên, đưa đến chóp mũi khẽ ngửi.

Không giống rượu trắng, rượu nho mang theo mùi trái cây, vào miệng hơi đắng nhưng hậu vị ngọt ngào, cực kỳ dễ say.

Bùi Ngọc nhấp một ngụm, liên tục khen: “Rượu ngon!”

Thứ có thể khiến y phải khen ngợi là rượu ngon thì chắc chắn không sai được.

Bùi Huân theo đó nâng chén, chỉ một ngụm đã khiến y say đắm. Nếu không phải lát nữa còn ăn lẩu, y nói gì cũng phải uống cạn một chai.

Nam nhân uống rượu thì nữ nhân cũng không ngoại lệ, dù sao cũng là người nhà, dưới sự thuyết phục của Khê Ninh, Lâm thị và Thôi thị cũng đều nâng chén.

Mấy đứa trẻ không uống được rượu, Khê Ninh liền vắt nước nho cho chúng. Mấy đứa trẻ cầm ly thủy tinh cụng chén với người lớn, một bữa lẩu nóng hổi ăn cực kỳ vui vẻ.

Thôi thị bị giam cầm trong hậu trạch mười năm, chưa từng thoải mái như hôm nay. Tính cách của nàng vốn không phải là dịu dàng uyển chuyển, chẳng qua Bùi Ngọc thích, nàng liền tự kiềm chế bản tính hoang dã của mình.

Nhưng giờ đây nàng đã không còn để tâm đến Bùi Ngọc, tự nhiên không cần quan tâm y thích gì.

Thôi thị thích mùi vị của rượu nho, không biết từ lúc nào đã uống cạn nửa chai.

Nói là rượu trái cây, nhưng nồng độ không thấp, đặc biệt là hậu vị rất mạnh. Đến khi Bùi Ngọc phản ứng lại muốn ngăn cản thì Thôi thị đã say rồi.

“Đừng cản ta, ta vẫn còn uống được!”

Thôi thị gạt tay Bùi Ngọc ra, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ.

Bùi Ngọc bất lực, chỉ có thể giật lấy chén rượu của nàng. Thôi thị nhăn mặt, khóe miệng mím chặt.

“Bùi Ngọc, ta muốn hòa ly với chàng!”

Hòa ly rồi thì nam nhân này không thể tiếp tục quản nàng nữa.

Lời của Thôi thị vừa thốt ra, cả sân lập tức trở nên yên tĩnh.

Lạc Lạc ôm ly nước nho, ngốc nghếch hỏi A Yến: “Ca ca, hòa ly là gì ạ?”

“Hòa ly là Nhị bá mẫu muốn rời xa Nhị bá.”

“Tại sao phải rời xa, có phải Nhị bá không tốt không?”

Lạc Lạc còn không biết lời mình nói đang khoét sâu vào lòng Bùi Ngọc, nhưng rõ ràng là y đối xử không tốt với Thôi thị, nên Thôi thị mới muốn rời bỏ y.

Lâm thị lén lút liếc y một cái. Mặc dù nàng thường ngày không hợp với Thôi thị, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, trong chuyện tình cảm nàng tự nhiên thiên về phía Thôi thị.

Những gì Bùi Ngọc đã làm, hòa ly là còn nhẹ cho y rồi. Nếu nàng là Thôi thị, nàng phải đánh Bùi Ngọc một trận thật đau mới hả giận.

Bùi Huân cảm nhận được sự tức giận của tức phụ nhà mình, ho khan một tiếng thật mạnh, suýt nữa bị rượu sặc.

“Lão nhị à, đệ mau đưa đệ muội về nghỉ ngơi đi.”

Nếu không lát nữa lại nói ra lời quá đáng hơn, bọn họ nên nghe hay không nghe đây.

Bùi Ngọc trầm mặc gật đầu, ôm ngang eo Thôi thị, bất chấp nàng giãy giụa mà bế nàng ra ngoài.

“Chậc chậc, các ngươi nói Nhị đệ có thể thuyết phục được nàng không?”

Lâm thị ăn dưa hấu xem trò vui, trong mắt tràn đầy vẻ hả hê. Khê Ninh nhả hạt dưa, “Khó.”

Mấy lần nàng tiếp xúc với Thôi thị, rõ ràng cảm nhận được sự cố chấp của nàng ấy. Bùi Ngọc muốn theo đuổi tức phụ, khó lắm.

Xe ngựa dừng lại, Bùi Ngọc bế Thôi thị thẳng vào tẩm cung của hai người. Mấy ngày nay Thôi thị ngủ riêng phòng với y, Bùi Ngọc cô gối khó ngủ, giờ có cơ hội ngủ cùng, Bùi Ngọc sao cũng phải nắm lấy.

“Nhị gia, phu nhân sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

Đại nha hoàn bên cạnh Thôi thị vội vàng hỏi, chủ tử nhà nàng ngày thường đừng nói là rượu, ngay cả trà cũng ít khi uống.

Bởi vì Thôi đại nương tử không thích uống trà, chỉ thích nước mật, mà Nhị gia từng nói nữ nhân uống nhiều nước mật thì thân thể cũng sẽ mang theo vị ngọt, nên sau này Thôi thị chỉ uống nước mật.

Đây là lần đầu tiên nha hoàn thấy Thôi thị say rượu, càng là lần đầu tiên thấy Bùi Ngọc ôm nàng.

“Đi bưng ít nước mật tới, cho phu nhân nhà ngươi tỉnh rượu.” Bùi Ngọc đặt Thôi thị lên giường, nhẹ nhàng giúp nàng cởi giày vớ.

Thôi thị khó chịu rên lên một tiếng, Bùi Ngọc vội vã đưa tay vỗ vỗ lưng nàng, vẻ dịu dàng đó khiến nha hoàn hơi sững sờ, cho đến khi Bùi Ngọc quay đầu nhìn nàng, nha hoàn mới phản ứng lại.

“Ấy, ta đi ngay đây.”

Thôi thị say rượu đau đầu, khẽ nhíu mày, Bùi Ngọc đưa tay vuốt nhẹ cho nàng.

Dung mạo nữ nhân thanh tú, chỉ là khóe mắt đã có những nếp nhăn nhỏ, cô nương lanh lợi trong ký ức đã biến mất từ lâu.

Trong mắt Bùi Ngọc nóng lên, cảm giác áy náy trong lòng như muốn nhấn chìm y.

Đúng lúc tiểu nha hoàn mang nước mật đến, Bùi Ngọc nhận lấy rồi bảo người ra ngoài.

Y đỡ Thôi thị ngồi dậy, để đầu nàng tựa vào lòng mình, cẩn thận đút nước mật cho nàng, nhưng vừa đút được một ngụm đã bị Thôi thị nôn ra hết.

“Khó uống!”

“Như Nhi...”

Bùi Ngọc đau đầu, y chưa từng biết nữ nhân say rượu lại khó chiều đến vậy.

Thôi thị hơi tỉnh táo, mở mắt ra liền thấy gương mặt nhíu mày của Bùi Ngọc.

Nàng không khỏi cười lạnh, “Ta không cần chàng giả dối chiếu cố, ta cũng không thích uống nước mật, trước đây thích đều là giả vờ, bây giờ chàng thấy bộ mặt thật của ta rồi tức giận chứ gì.”

Nàng không muốn thỏa hiệp với Bùi Ngọc nữa, y thích gì nàng liền làm theo đó. Trong mối quan hệ này, nàng không phụ bất kỳ ai, duy chỉ có lỗi với chính mình.

“Tức giận cái gì? Như Nhi, ta vĩnh viễn sẽ không tức giận với nàng.”

Nếu nàng không muốn uống nước mật, vậy thì không uống. Bùi Ngọc cúi đầu nâng cằm nàng, y chỉ tức giận chính mình, nếu sớm nhận ra Thôi Như, đã không để nàng chịu khổ nhiều năm như vậy.

Trong lòng Bùi Ngọc đau nhói, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng của nàng.

Đôi môi đỏ mọng đã thấm rượu, Bùi Ngọc mắt tối sầm.

Thôi Như đầu óc vẫn còn mơ màng, đôi môi bị hôn, trước mắt dường như nở rộ pháo hoa.

Bùi Ngọc chưa từng hôn nàng, đây là lần đầu tiên. Đầu nàng choáng váng, cứ ngỡ mình đang trong mộng.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.