Ngoại Thất Rời Kinh Thành, Về Quê Trồng Rau Mở Quán Ăn - Chương 99
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:04
Khê Ninh làm món Tương thái, Bùi Chiêu và Ân Mộ Ngôn đều bị nàng làm cho khẩu vị đậm đà, Thôi thị gần đây cũng quen ăn cay, chỉ có Chu Thành cay đến nỗi hít hà, nhưng vẫn ăn ngấu nghiến.
“Tay nghề của Ân cô nương thật tuyệt đỉnh!”
Lần trước ăn thịt nướng y đã nhớ mãi, bây giờ cuối cùng lại được nếm món ngon do Khê Ninh làm.
Chu Thành thích nhất món thịt bò xào cay, một mình y đã ăn hết gần nửa đĩa.
Ly rượu trước mặt y đã cạn, Thôi thị đứng dậy lại mở cho y một chai rượu mới.
Hương thơm thoảng qua mặt, khuôn mặt đen sạm của Chu Thành đỏ bừng, bàn tay cầm ly rượu cứng đờ, hoàn toàn không biết nên đặt ở đâu.
“Đa… đa tạ Bùi phu nhân.”
Chu Thành nói lắp bắp, mắt liếc sang một bên không dám nhìn nàng.
Thôi thị không phát hiện ra sự bất thường của y, khẽ gật đầu, “Không cần khách khí.”
Chu Thành là khách, nàng chiêu đãi là lẽ đương nhiên.
Khê Ninh ngồi đối diện, vừa vặn nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của Chu Thành, nàng nâng ly rượu nhấp một ngụm, che đi vẻ thú vị trong mắt.
Chu tướng quân dáng vẻ thuần tình này, nói không chừng có thể tạo thêm chút áp lực cho Bùi Dục, sắp tới có trò hay để xem rồi.
Ăn xong mấy nam nhân tranh nhau dọn dẹp, đặc biệt là Chu Thành, y là người duy nhất ăn chùa, không tiện ngồi không, Thôi thị vốn định bưng đĩa, cuối cùng đều bị y giành lấy.
Khê Ninh đứng một bên nhìn, suýt bật cười, Bùi Chiêu không hiểu gì, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng, Khê Ninh ấn ấn khóe miệng, không cho mình cười ra tiếng.
“Nhị ca của chàng có đối thủ rồi.”
“Chu tướng quân?”
Bùi Chiêu là người thông minh, Khê Ninh chỉ gợi ý một chút là hắn đã hiểu ra.
“Ừm, ta thấy nhị tẩu lần này thật sự tức giận rồi, nhị ca nếu còn chưa dỗ được người ta, vậy thì thật sự nguy hiểm rồi.”
Nàng là nữ nhân, tự nhiên cũng hiểu nữ nhân, khi nữ nhân đã c.h.ế.t tâm, nam nhân làm bao nhiêu cũng không thể cứu vãn được trái tim nàng.
Gương vỡ dù có sửa chữa lại, vết nứt vẫn còn đó, khe hở giữa hai người bọn họ cũng giống như tấm gương này, gương vỡ khó lành.
“Vậy cũng là hắn đáng đời.”
Bùi Chiêu mắng ca ca nhà mình, tuyệt đối không nương tay, nói xong hắn còn không quên bày tỏ lòng trung thành với Khê Ninh.
“A Ninh yên tâm, ta sẽ không học nhị ca của ta, những nữ nhân khác ta ngay cả một cái nhìn cũng sẽ không liếc, ở đây chỉ có A Ninh thôi.”
Hắn nắm tay Khê Ninh đặt lên n.g.ự.c mình, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, mặt Khê Ninh thoáng chốc đỏ bừng.
Nàng vội vàng rút tay ra, khẽ lẩm bẩm, “Ở bên ngoài đấy.”
Hắn cũng không biết ngượng.
“Vậy tối nay ta sẽ nói với A Ninh nữa.”
Nam nhân chó má một khi phát tình, Khê Ninh căn bản không thể chống đỡ, nàng nắm chặt lòng bàn tay đứng dậy, “Ta đi giúp nhị tẩu dọn dẹp.”
Nhìn dáng vẻ nữ nhân bỏ chạy thục mạng, ánh mắt Bùi Chiêu đều là nụ cười đắc ý.
A Ninh càng thẹn thùng, hắn càng muốn trêu chọc nàng.
Cách đó không xa, Ân Mộ Ngôn nhìn cảnh tượng này, suýt chút nữa cắn nát răng, còn gì đau khổ hơn việc nhìn cải nhà mình nuôi bị heo ủi, đặc biệt là cây cải này còn một lòng hướng về con heo kia.
Ân Mộ Ngôn phẫn nộ quay đầu, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.
Đêm ba mươi Tết, Bùi Chiêu không trở về Quốc Công Phủ. Y và Khê Ninh cùng hai đứa trẻ khó khăn lắm mới đoàn tụ, tự nhiên phải là một nhà đón năm mới.
Khê Ninh chuẩn bị rất thịnh soạn, Ân Mộ Ngôn và Chu Thành đều ở lại phủ, mấy người ăn cơm xong thì bắt đầu đón giao thừa.
Hai đứa trẻ không thể thức quá lâu, đã về phòng đi ngủ.
Khê Ninh lấy ra bộ mạt chược nàng đã cho người làm từ sớm, kéo ba người cùng chơi.
“Ai thua phải chi tiền nhé.”
Nàng nói qua các quy tắc, kéo ba người chơi hai vòng, rất nhanh bọn họ đã học được. Ban đầu Khê Ninh còn thắng được tiền, nhưng vài vòng sau, nếu không phải Bùi Chiêu nhường nàng, túi tiền của nàng đã trống rỗng rồi.
Bên này mấy người chơi vui vẻ, không khí Quốc Công Phủ lại rất nặng nề.
An Dương Phu nhân sai nhà bếp làm một bàn đầy ắp món ăn, còn không ít món là Bùi Chiêu thích, vốn tưởng đón năm mới Bùi Chiêu sẽ dẫn Khê Ninh và các con về, nào ngờ đợi đến tối vẫn không thấy bóng người.
“Nương, hay là chúng ta ăn trước đi, người già như nương không nên để bụng đói.”
Bùi Tuân không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, lên tiếng khuyên nhủ.
An Dương Phu nhân ‘phạch’ một tiếng đặt đũa xuống, “Các ngươi muốn ăn thì ăn đi, không cần quản ta, dù sao lão bà tử ta không được ai ưa, chi bằng sớm c.h.ế.t đói còn hơn, khỏi làm phiền người khác.”
“Nương, ngày Tết lớn thế này sao lại nói những lời đó, người phải sống thọ trăm tuổi chứ.”
“Đúng đó, lão Tam và A Ninh khó khăn lắm mới đoàn tụ, năm nay chắc chắn phải ở cùng nhau rồi, sau này gia đình chúng ta đoàn viên còn nhiều dịp mà, nương tấm lòng rộng lượng, chắc chắn sẽ không chấp nhặt với y phải không?”
Hai huynh đệ luân phiên khuyên nhủ, An Dương Phu nhân dù có giận đến mấy cũng bị họ dỗ dành nguôi ngoai.
“Được rồi được rồi, biết các ngươi quan hệ tốt, chỉ có lão bà tử ta là kẻ ác, ăn cơm đi.”
Nàng cầm đũa gắp thức ăn, người nhà họ Bùi thấy An Dương Phu nhân cuối cùng cũng hết giận, vẻ mặt ai nấy đều như trút được gánh nặng.
Bọn họ không muốn ngày Tết lớn lại không được yên bình.
Sau Tết chính là dịp thăm viếng họ hàng bạn bè, Thôi Đại nương tử đã đến cửa.
Bùi Dũ muốn tránh đi, nhưng bị một ánh mắt của Thôi thị ngăn lại.
“Sao thế? Người trong lòng của chàng đến rồi, chàng không muốn gặp sao?”
“Như Nhi, nàng biết rất rõ nàng ta không phải.”
Chân mày Bùi Dũ giật một cái, y sợ nhất là Thôi thị nhắc đến Thôi Đại nương tử.
Thế nhưng y không hiểu, chính vì y sợ, Thôi thị mới càng muốn nhắc.
Dù đã hết hy vọng với nam nhân này, nhưng mười năm bị ghẻ lạnh không phải nói buông là buông được, thà tự mình khó chịu chi bằng giày vò người khác.
Thôi thị cứ muốn nhìn Bùi Dũ ngày càng cảm thấy có lỗi với mình.
Nàng đuôi mắt cong lên, ánh mắt sắc bén ra lệnh cho bà tử, “Cho nàng ta vào.”
Thôi Đại nương tử đã biết về sự giàu sang của Quốc Công Phủ, nhưng lần nữa bước vào, nàng ta vẫn không khỏi hoa mắt.
Dịp Tết, Quốc Công Phủ được dọn dẹp sạch sẽ, vì có khách đến chúc Tết, Lâm thị đã sai người mở kho, bày ra không ít vật phẩm quý giá.
Thôi Đại nương tử vừa đi vừa đếm, những trân phẩm bày trí mà nàng ta thấy trên đường, tùy tiện một món cũng đủ cho Tống gia phung phí nửa đời.
Thôi Đại nương tử càng nhìn càng hối hận, sao nàng ta lại vì cái tên Tống Am dơ bẩn đó mà từ bỏ Bùi Dũ cơ chứ.
Nhưng hiện giờ cũng chưa muộn, Bùi Dũ bao năm nay vẫn chờ nàng ta mà.
Nhị phòng ở phía trước, Thôi Đại nương tử vội vàng đưa tay chỉnh sửa búi tóc, rồi vuốt phẳng y phục, hôm nay nàng ta đặc biệt mặc chiếc váy màu hồng, giống hệt như ngày đầu gặp Bùi Dũ.
Trong phòng khách, Thôi thị bưng chén trà nhấp từng ngụm nhỏ, Bùi Dũ ngồi một bên đứng ngồi không yên.
Y nhăn mặt, đáng thương cầu xin Thôi thị, “Như Nhi, nàng cứ cho ta quay về đi, ta không muốn gặp nàng ta.”
Thôi thị cúi đầu, cứ làm như không nghe thấy, Bùi Dũ cầu xin mấy lần đều không được đáp lại, mặt ủ rũ, khóe môi trĩu xuống, dáng vẻ giận dỗi.
Thôi Đại nương tử vừa bước vào cửa, đã thấy vẻ mặt của y.
Ánh mắt nàng ta sáng bừng, lẽ nào Thôi thị lại chọc Bùi Dũ tức giận rồi sao?
Nàng ta biết ngay, muội muội này của mình ngu ngốc lắm, vốn dĩ đã không được Bùi Dũ yêu thích, giờ lại càng khiến Bùi Dũ ghét bỏ nàng ta hơn.
Nhưng cũng tốt, Bùi Dũ ghét Thôi thị, mới càng tôn lên vẻ tốt đẹp của nàng ta.
Thôi Đại nương tử siết chặt chiếc khăn tay, uốn éo vòng eo tiến lên, “Muội muội lại chọc phu quân tức giận sao, phu quân ngài đừng trách Như Nhi nhé, từ nhỏ muội ấy đã được chiều chuộng nên không biết kính trọng phu quân, trước khi thành thân ta đã dặn dò trăm ngàn lần, xem ra muội ấy đã quên hết rồi.”