Ngoan Một Chút Đi! Thái Tử Gia Kinh Thành Cúi Đầu Dụ Dỗ Cô Vợ Nhỏ Mềm Yếu - Chương 129

Cập nhật lúc: 21/09/2025 05:16

Vân Tranh hôm nay mặc một chiếc áo khoác màu be sữa, Phó Lăng Hạc cũng mặc một chiếc áo khoác màu đen mực cùng kiểu dáng, nếu nhìn kỹ sẽ không khó nhận ra đó là đồ đôi.

Cái sự ăn ý c.h.ế.t tiệt của cặp vợ chồng này!

Phó Lăng Hạc lịch thiệp mở cửa xe cho Vân Tranh, đợi cô ngồi ổn định rồi mới vòng sang ghế lái lên xe.

Khởi động động cơ, chiếc xe từ từ rời khỏi Đàn Khê Uyển, hòa vào dòng xe cộ tấp nập của thành phố.

Không khí trong xe tĩnh lặng, trạng thái của Vân Tranh không được tốt lắm, cô cứ im lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ mà không nói lời nào.

"Tranh Tranh, anh đã đặt cho em phòng riêng số 1 ở Thủy Vân Thiên, em cứ nói với họ một tiếng."

Phòng riêng ở Thủy Vân Thiên, đó là nơi mà người ta chen chúc vỡ đầu cũng không đặt được chỗ.

Hơn nữa, phòng riêng này không phải có tiền là có thể đặt được.

Phó Lăng Hạc vậy mà lại đặt phòng riêng ở đó cho cô, Vân Tranh cảm thấy có chút không đáng.

Cô là đến để cắt đứt quan hệ với họ, chứ đâu phải tổ chức tiệc nhận người thân gì.

Vân Tranh nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêng của Phó Lăng Hạc, do dự một lát rồi vẫn mở lời: "Thật ra không cần đặt phòng riêng ở Thủy Vân Thiên đâu, dù sao cũng không phải nói chuyện gì quan trọng, không đáng."

Phó Lăng Hạc chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía trước, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng điệu lại không cho phép nghi ngờ: "Đáng, sao lại không đáng chứ, em là bà chủ của Thủy Vân Thiên, đến đó một chuyến là vinh dự của họ. Hơn nữa đồ ăn ở đó cũng khá ngon, anh nghĩ chắc sẽ hợp khẩu vị của em."

Lời nói kiêu ngạo, phóng khoáng của Phó Lăng Hạc khiến người nghe cảm thấy ấm lòng hết lần này đến lần khác!

Vân Tranh không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn gương mặt nghiêng của Phó Lăng Hạc, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính chiếu lên mặt anh, khắc họa nên đường nét kiên nghị của anh.

Giây phút này, cô chợt cảm thấy, thật ra có một người luôn đứng sau lưng mình cũng thật tốt.

Rất nhanh, chiếc xe đã đến Thủy Vân Thiên.

Phó Lăng Hạc dừng xe, lại như thường lệ, vòng sang bên kia xe, mở cửa cho Vân Tranh.

Xuống xe, Vân Tranh theo bản năng khoác tay Phó Lăng Hạc.

Phó Lăng Hạc hơi sững sờ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, khóe môi bắt đầu nhếch lên không kiểm soát.

Vân Tranh lại không nhận ra có gì bất thường, hai người cứ thế sánh bước đi vào nhà hàng.

Thấy hai người bước vào, quản lý sảnh lập tức tiến lên đón.

"Phó tổng, phòng riêng đã chuẩn bị xong, mời ngài đi lối này."

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Phó Lăng Hạc không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ khẽ gật đầu.

Khi anh quay đầu nhìn Vân Tranh, vẻ mặt anh lập tức trở nên vô cùng dịu dàng: "Đi thôi."

Phó Lăng Hạc đưa Vân Tranh đến cửa phòng riêng, vẫn có chút không yên tâm dặn dò: "Tranh Tranh, anh ở phòng bên cạnh, nếu họ làm khó em thì em cứ nhắn tin cho anh, biết chưa?"

Vân Tranh nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, bất lực gật đầu: "Em biết rồi."

Phó Lăng Hạc cứ như một tảng đá vọng phu đứng ở cửa, đợi đến khi bóng dáng Vân Tranh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình, mới lưu luyến đi sang phòng bên cạnh.

Để Vân Tranh một mình đối phó với cả gia đình ma cà rồng đó, Phó Lăng Hạc một vạn lần không yên tâm, nhưng anh tôn trọng mọi quyết định của Vân Tranh.

Vân Tranh ngồi trong phòng riêng nửa tiếng, cửa phòng mới được người từ bên ngoài mở ra.

Đèn chùm pha lê đổ bóng ánh sáng lấp lánh lên đầu Vân Tranh, cô nhìn những người nhà họ Vân nối đuôi nhau bước vào, đầu ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay.

Quả nhiên như cô dự đoán, buổi gặp mặt riêng đã định biến thành một phiên tòa gia đình.

Vân Tranh nhìn những gương mặt quen thuộc trước mắt, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, người thân đã cùng sống hơn 20 năm vậy mà lại biến thành kẻ thù.

Đúng là trớ trêu!

"Mọi người cứ ngồi đi." Vân Tranh không đứng dậy, ánh mắt lướt qua mọi người, nhàn nhạt mở lời.

Vân Thiên Khâm nhìn bộ dạng của Vân Tranh, trong lòng lập tức dâng lên một ngọn lửa vô danh.

Ông ta lại bắt đầu khoác lên vẻ bề ngoài của người bề trên: "Vân Tranh, con là vãn bối sao lại nói chuyện với chúng ta như vậy?"

"Vãn bối?" Vân Tranh khẽ cười một tiếng, trong đôi mắt lạnh lùng nhuộm lên một tia khinh thường, khá giống với khí chất của Phó Lăng Hạc: "Dù tôi có là vãn bối, cũng không phải là vãn bối của nhà họ Vân các người."

"Con..." Vân Thiên Khâm tức đến nghẹn lời, trừng mắt nhìn Vân Tranh.

Khương Yên đỡ Vân Thiên Khâm, vội vàng lên tiếng an ủi: "Thôi được rồi, bớt nói vài câu, chúng ta cứ ngồi xuống trước đã."

Sau khi cả nhà đã an vị, Vân Dung Thiêm đảo mắt nhìn quanh rồi bóng gió mở lời: "Vân Tranh, tiền kiếm được bằng cách bán rẻ thân mình, cô tiêu có thấy ghê tởm không?"

Vân Tranh nhìn Vân Dung Thiêm đang buông lời cay nghiệt, sao có thể không có chút cảm giác nào chứ.

Người thân từng yêu thương, chiều chuộng cô nhất, giờ đây lại dùng những lời lẽ độc địa nhất để tấn công cô điên cuồng.

Tình yêu họ từng dành cho cô giờ đã hóa thành lưỡi d.a.o sắc bén nhất, đ.â.m thẳng vào tim cô.

Người ta nói tình yêu làm tổn thương người khác một cách vô hình, thực ra không phải vậy, tình thân mới là thứ khiến người ta đau đớn muốn chết.

Vân Tranh đã nhìn thấu tất cả.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.