Ngoan Một Chút Đi! Thái Tử Gia Kinh Thành Cúi Đầu Dụ Dỗ Cô Vợ Nhỏ Mềm Yếu - Chương 136
Cập nhật lúc: 21/09/2025 05:17
Chưa nói dứt lời thì Vân Tranh đã bổ nhào vào lòng anh.
Xong rồi, nói chậm rồi, cơn say đã lên!
Đôi môi mang hương trái cây của cô gái lướt qua vành tai anh, hơi thở ấm áp hòa lẫn vị ngọt say nồng: “Phó tiên sinh sợ em ‘làm bậy’ khi say sao?”
Cô cố tình kéo dài âm cuối, đầu ngón tay chọc chọc vào n.g.ự.c anh vẽ vòng tròn: “Tim anh đập nhanh quá.”
Yết hầu Phó Lăng Hạc khẽ nuốt xuống, gân xanh trên mu bàn tay siết chặt eo cô nổi lên.
Vân Tranh bỗng nhiên thút thít một tiếng, nước mắt rơi trên xương quai xanh của anh vỡ thành những hạt lấp lánh như sao: “Là em không tốt sao? Sao các anh đứa nào đứa nấy đều không cần em?”
Cô nắm chặt nút áo sơ mi của anh, lực đạo như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc: “Phó Lăng Hạc… bây giờ em ngay cả nhà cũng không có rồi.”
“Đây chính là nhà của em.” Phó Lăng Hạc đột nhiên đỡ gáy cô hôn lên, giữa môi răng nếm được vị mặn chát của nước mắt: “Lồng n.g.ự.c anh chính là mái nhà của em, tiếng tim đập chính là chuông cửa –”
Anh ngậm lấy môi dưới của cô khẽ cắn: “Chỉ cần em gõ, anh sẽ mãi mãi đáp lời mở cửa.”
Vân Tranh đột nhiên xoay người vắt chân ngồi lên đùi anh, kẹp tóc ngọc trai không biết đã rơi lúc nào, mái tóc xoăn xõa tung như dải ngân hà.
Cô nâng mặt Phó Lăng Hạc lên, đôi mắt say lờ đờ đếm: “Một Phó Lăng Hạc… hai Phó Lăng Hạc… sao lại có ba người…”
Vân Tranh dùng đầu ngón tay chọc chọc mũi anh, cười ngốc nghếch: “Rốt cuộc cái nào là thật?”
Chưa đợi trả lời, cô đột nhiên cắn vào yết hầu đang lên xuống của anh.
Phó Lăng Hạc khẽ rên một tiếng, giữ chặt gáy cô, nụ hôn sâu chiếm thế chủ động mang theo sự yêu thương kìm nén suốt tám năm của anh.
Hoa tai ngọc trai của Vân Tranh móc vào cà vạt anh, trong lúc quấn quýt đã kéo tuột áo sơ mi…
“Phó Lăng Hạc, anh có yêu em không?” Vân Tranh đột nhiên chống người dậy, ánh trăng theo vạt áo xộc xệch của cô chảy vào bóng tối, trong ánh mắt mơ màng của cô có sự mong chờ.
Phó Lăng Hạc nắm lấy cổ tay cô đặt lên n.g.ự.c mình: “Mỗi nhịp đập ở đây đều đang nói anh yêu em.”
Anh xoay người ngồi dậy, giam cô dưới thân, hai tay chống ở hai bên cô, giọng điệu nghiêm túc: “Anh yêu em sớm hơn em nghĩ!”
Tiếc thay, khi anh nói những lời này, Vân Tranh dưới thân đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Phó Lăng Hạc đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, giọng điệu cưng chiều tràn đầy bất lực.
“Đồ vô tâm, anh đã nói với em nhiều như vậy, rốt cuộc em có nghe lọt tai không hả?”
Vân Tranh trong giấc ngủ khẽ rên rỉ một tiếng, đầu khẽ nghiêng sang một bên, thoát khỏi bàn tay ấm áp của Phó Lăng Hạc, ngủ rất sâu, rất ngon.
Phó Lăng Hạc đứng dậy cúi người ôm cô gái đang say ngủ lên, bế vào chiếc lều ấm áp, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường nhỏ mềm mại đã được trải sẵn.
Khi Phó Lăng Hạc cúi xuống, đèn cảm ứng trên đỉnh lều tự động chuyển sang màu cam ấm áp.
Túi ngủ dệt từ tơ nhện nhân tạo ánh lên màu ngọc trai, khoảnh khắc anh nhẹ nhàng đặt Vân Tranh xuống, hệ thống giữ nhiệt ở chế độ ngủ đông lặng lẽ khởi động, luồng hơi ấm 28 độ lan qua gáy cô đang lấm tấm mồ hôi.
“Lạnh…” Vân Tranh trong giấc ngủ cuộn tròn lại, đầu ngón tay vô thức nắm chặt cà vạt lỏng lẻo của anh.
--- Chương 93 ---
Đồ vô tâm, rốt cuộc có nghe thấy lời tỏ tình của anh không!
Phó Lăng Hạc quỳ một gối bên mép đệm ngủ, mặc cho cô quấn cà vạt lụa tơ tằm quanh cổ tay, tay kia tháo đồng hồ đeo tay đặt lên bàn gấp – mặt sau đồng hồ khắc chữ “Tranh” phát ra ánh sáng xanh lam mờ ảo trong bóng tối.
Động tác anh vén chăn cực kỳ nhẹ nhàng, sợ làm cô tỉnh giấc.
Khi bàn chân lạnh buốt của Vân Tranh chạm vào eo anh, Phó Lăng Hạc khẽ rên một tiếng, giữ chặt mắt cá chân cô, nhưng lại không đẩy ra, cứ thế dùng nhiệt độ cơ thể mình giúp cô ủ ấm.
“Tiểu hồ ly.” Anh cười khẽ cắn vành tai cô, “Say rồi mà còn dám cọ loạn xạ!”
Tuy nói vậy, nhưng anh vẫn ôm trọn cô vào lòng.
Lưng Vân Tranh áp vào n.g.ự.c anh, cách một lớp vải mỏng, nhiệt độ cơ thể hai người cân bằng lẫn nhau.
Ngoài lều là sự tĩnh mịch của đêm khuya, bao bọc lấy sự mập mờ trong lều, bàn tay Phó Lăng Hạc lơ lửng trên hõm eo cô, sự mập mờ tột độ tràn ngập!
“Phó… Lăng Hạc…” Vân Tranh nói mê trong mơ, mang theo tiếng khóc nức nở rúc sâu vào vòng tay anh, “Đừng đi…”
Khi cô xoay người, dây áo n.g.ự.c trễ xuống, để lộ phần xương quai xanh thấp thoáng, quả thực là cảnh tượng cám dỗ người phạm tội!
Phó Lăng Hạc cũng là đàn ông bình thường, thấy cảnh tượng như vậy, lập tức đỏ bừng mặt.
Yết hầu gợi cảm của anh lên xuống, vươn tay kéo dây áo n.g.ự.c đã trễ xuống của cô lên, rồi kéo chăn trùm kín cô lại.
Chỉ cần không nhìn thấy thì anh sẽ không có ham muốn trêu chọc cô nữa.
Khi ánh bình minh xuyên qua lều, Vân Tranh tỉnh dậy trong mùi gỗ thanh mát.
--- Chương 94 ---
Cái đầu nhỏ lại đang nghĩ gì vậy?
Cánh tay Phó Lăng Hạc vẫn ôm quanh eo cô, trên xương quai xanh còn lưu lại vết răng nhạt màu.
Cô vừa định lén lút đứng dậy, đã bị người phía sau ôm chặt hơn.