Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 586: Bộc Phát
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:12
Những hậu duệ đó cũng không phải tất cả đều là tà thai. Huyết mạch Hắc Xà trong cơ thể càng ít, khi sinh ra càng giống người thường, cuộc sống hằng ngày cũng không khác gì phàm nhân.
Việc xử tử một số tà thai, đa số người đều không phản đối. Nhưng với những kẻ trước đó không biết bản thân mang dòng m.á.u Hắc Xà, nếu cũng đem ra xử tử thì thủ đoạn quá tàn nhẫn. Cuối cùng, chư quốc quyết định: giữ lại tính mạng bọn họ, nhưng về sau tuyệt đối không được sinh con.
Trong tiên môn, công cuộc thanh trừ huyết mạch Hắc Xà vẫn đang tiếp tục. Có lẽ phải mất vài chục, thậm chí cả trăm năm sau, huyết mạch này mới có thể hoàn toàn biến mất khỏi tu chân giới.
Sự việc vừa tạm lắng, Sở Lạc thở phào một hơi, chuẩn bị đến Thất Trận Tông tìm Tô Kỳ Mộc, thì đột nhiên nhận được truyền tin từ Lôi Thừa Chí.
“Có một quỷ cảnh vốn bị phong ấn đã đột nhiên bộc phát. Sinh vật bên trong đồng loạt tràn ra, tàn sát nhân tộc khắp nơi. Quan phủ và các đạo quán đang tổ chức dân chúng sơ tán. Cứu viện từ tiên môn sớm nhất cũng phải sáng mai mới tới. Nhưng đêm nay, lũ quỷ cảnh ấy e rằng sẽ phá vỡ phòng tuyến của Lôi Đình tiểu đội.”
Sở Lạc xem xong mảnh ngọc truyền tin với những lời cầu viện ngắn gọn, lập tức cáo biệt các tu sĩ Đan Đỉnh Tông, rồi cùng Kỳ Thanh Vũ lên đường đến vị trí của Lôi Đình tiểu đội.
Lâm Phong thành.
Từng con ác khuyển ba đầu xông lên tuyến đầu, từng đợt từng đợt đ.â.m sầm vào tường linh lực mà Lôi Đình tiểu đội hợp sức dựng lên.
Sau lũ ác khuyển là hàng loạt dị vật quái dị từ quỷ cảnh, cuồn cuộn không dứt. Lôi Đình tiểu đội càng lúc càng kiệt sức, tường trận không ngừng bị ép lùi lại.
Sau lưng bọn họ, người của quan phủ đang ra sức hướng dẫn dân chúng nhanh chóng rời khỏi thành. Hiện trường rối loạn vô cùng.
"Á! Yêu quái kìa!"
"Cứu mạng! Cứu mạng với !"
"Mau lên! Đừng cố mang thêm đồ nữa, lo chạy thoát thân là chính!"
"Này! Mấy người làm gì thế! Mau ra khỏi thành!"
"Hu hu hu …mẹ ơi, mẹ ở đâu …"
Lũ ác vật trong quỷ cảnh như tinh lực vô tận, hoàn toàn trái ngược với các thành viên Lôi Đình tiểu đội mặt mày tái nhợt, hơi thở hỗn loạn.
Vân Nhược Bách vận chuyển linh lực liên tục, dốc hết vào tường trận, sắp chống đỡ không nổi, nàng ném cả nắm bổ linh đan vào miệng.
Mồ hôi đầm đìa trên trán, nàng ngước mắt nhìn sắc trời dần tối.
“Lôi đại ca, Sở Lạc có hồi âm chưa?” Trong mắt Vân Nhược Bách đầy lo lắng: “Trời mà tối, đám tà vật này e rằng còn mạnh hơn nữa, dân chúng chưa đi xa được bao nhiêu, nếu chúng ta c.h.ế.t hết, bọn họ cũng không còn đường sống.”
“Nàng đang trên đường đến rồi,” Lôi Thừa Chí đáp: “Ta chỉ sợ nhiều yêu vật như vậy, dù nàng đến được cũng chưa chắc trụ nổi bao lâu.”
Vân Nhược Bách khẽ nuốt nước bọt.
“Chỉ mong Tô Uyển sớm tìm được nơi trú ẩn an toàn cho dân chúng.”
Tô Uyển là yêu tộc duy nhất trong Lôi Đình tiểu đội, là một con yêu nhện, từng có chút giao tình với Sở Lạc. Chính nhờ Sở Lạc tiến cử, nàng ta mới có thể ở lại và theo chân tiểu đội hành động.
Tô Uyển tu luyện yêu lực, không thể cùng các tu sĩ hợp lực dựng tường trận. Nhưng với thiên phú của yêu tộc, nàng rất giỏi trong việc tìm nơi ẩn náu kín đáo. Ngay từ lúc tà vật tập kích, nàng đã rời thành dò xét địa hình.
Quỷ cảnh gần Lâm Phong thành có dấu hiệu bất thường, vốn là do Lôi Đình tiểu đội phát hiện sớm nhất. Chỉ tiếc, còn chưa kịp báo cho các đạo tu xung quanh, quỷ cảnh đã đột ngột bộc phát.
Vì muốn bảo vệ bách tính nơi đây, bọn họ lao vào chiến đấu, gắng gượng đến giờ đã gần một ngày một đêm. Nhưng Lâm Phong thành quá lớn, nhân lực họ có thể sử dụng lại quá ít, cho đến lúc này vẫn còn rất nhiều người chưa thể sơ tán ra ngoài.
Nghe tiếng kêu cứu hỗn loạn phía sau, Lôi Thừa Chí khẽ nhắm mắt, cắn răng, giọng nói truyền tới từng người đồng đội đã cùng lớn lên bên mình:
“Đều chuẩn bị xong cả chưa?”
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều thay đổi .
“Nếu có lời trăng trối gì thì viết lên áo, sau này nếu có người đến thấy được, có lẽ còn giúp được đôi chút.” Lôi Thừa Chí lại trầm giọng nói, “Hôm nay, dù thế nào, chúng ta cũng phải thủ vững nơi này!”
Mọi người đều trầm mặc.
Trong mắt Bách Xuyên Sơ Yên tuôn ra từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu, nàng nghẹn ngào mấy lần, rồi lặng lẽ cúi đầu, bắt đầu viết lời trăn trối lên áo mình.
Ở phía trước, công kích của đám yêu vật càng lúc càng mãnh liệt, mà phía trong tường trận lại là một bầu không khí ngột ngạt.
Người xưa nay vẫn trầm mặc lạnh lùng như Vân Nhược Bách, lúc này lại là người nói nhiều nhất.
“Còn nhớ lời Lôi gia gia từng nói không? Thế gian này cần có dũng giả để thủ hộ, dũng giả sao có thể sợ chết?”
“Bất kể khi nào, ở đâu, đều phải thực hiện ý chí của Lôi Đình.”
Khóe môi nàng khẽ nhếch: “Vì thực hiện ý chí của Lôi Đình mà ngã xuống, chúng ta không thẹn với tổ tiên!”
Nghe nàng nói vậy, Lôi Thừa Chí cũng mở mắt ra, nhìn về phía nàng.
Trong tiểu đội Lôi Đình, chỉ có hai người bọn họ là không viết lời trăng trối lên áo.
Có thể cùng đồng đội c.h.ế.t chung một chỗ, bọn họ đã không còn gì tiếc nuối.
Khi trời tối hẳn, những con ác khuyển ba đầu đang dẫn đầu kia bỗng phình to gấp đôi, một đợt công kích dữ dội theo đó đánh thẳng tới, tường trận mà họ khổ cực duy trì suốt một ngày lập tức tan vỡ!
Tất cả thành viên Lôi Đình tiểu đội đều bị chấn động đến nôn máu, mà lũ chó ba đầu đã nhân cơ hội nhào tới tấn công!
Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, một bóng người bỗng từ đội ngũ xông ra, trong chớp mắt đã nhảy vào giữa vòng vây lũ yêu vật, dẫn dụ tất cả ánh mắt của đám quỷ cảnh.
“Trác Ngốc Ngốc!”
“Trác Nhất!”
Các thành viên Lôi Đình tiểu đội trừng lớn mắt.
“Lập lại trận hình!” Tiếng hô của Trác Nhất từ trong đám yêu vật vọng ra, đồng thời hắn múa thanh trường kiếm trong tay, kiếm khí tung ra như từng phiến lá trúc, gắng gượng ngăn cản những ác vật đang điên cuồng lao về phía mình.
Trác Nhất đang lấy thân làm mồi nhử, tranh thủ thời gian cho bọn họ!
Một mình lao vào giữa đám yêu vật, gần như là cầm chắc cái chết!
Lôi Thừa Chí đỏ hoe cả mắt khi nhìn thấy cảnh đó, nhưng hắn không còn thời gian để bộc phát cảm xúc. Nghe thấy sau lưng vẫn là tiếng kêu khóc hốt hoảng của bách tính, hắn chảy nước mắt, khàn giọng hét lớn:
“Lập lại trận hình!”
“Nhưng Ngốc Ngốc còn…”
“Lập trận!”
Giọng Lôi Thừa Chí không cho phép nghi ngờ, hắn quay đầu nhìn về phía Vân Nhược Bách.
Không cần lời nào, Vân Nhược Bách ngay lập tức hiểu ý hắn.
Lần này người nhảy ra là Trác Nhất, lần sau, người đi làm mồi nhử, sẽ là Lôi Thừa Chí.
Ánh mắt kia là để mong rằng, nếu chuyện đó xảy ra thật, nàng cũng có thể như hắn bây giờ, cứng rắn hét ra bốn chữ “lập lại trận hình”.
Tường trận một lần nữa được dựng lên, nhưng thân ảnh múa kiếm giữa bầy yêu vật kia, đã bị đẩy lùi càng lúc càng xa.