Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 743: Đũa

Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:27

Lên núi tế bái, Yêu Tiên không hiện thân, bọn họ chỉ còn cách thông qua cầu cơ để ép buộc nó ra mặt giúp đỡ.

Thế nhưng bây giờ bà điên đã treo cổ tự sát, nếu theo quy củ thì người từng bỏ trốn nhiều lần nhất trong thôn chính là Khổng Kiểu Lan, lẽ ra phải để nàng ta làm người tiếp theo trở thành “Loan Sinh”. Nhưng quan sai cùng người nhà nàng đều đã can thiệp, nên người này nhất định không thể động đến.

“Vậy tìm ai làm Loan Sinh đây?”

“Đúng rồi, tìm ai bây giờ…”

Dân làng nhỏ giọng bàn tán, nhưng trong lòng đa số đều không cam lòng. Dâu con nhà ai cũng đều bỏ bạc ra mua về để sinh con trai, ai nỡ mang ra nộp chứ?

Một lát sau, Tề Thiệu Tổ phẩy tay, bảo mọi người về nhà, chuyện Loan Sinh để ông ta tự nghĩ cách.

Mã đại nương sau khi phối hợp trả lời quan sai thì trở về.

Để giữ chân đám quan phủ, trưởng thôn nhường lại nhà mình cho họ ở, còn bản thân thì dẫn vợ con tạm trú trong nhà Mã đại nương – hộ giàu có thứ hai trong làng.

Trong thôn Hòa Lâm, địa vị của Mã đại nương có chút đặc biệt. Bà ta cũng là phụ nữ bị bắt bán về đây, nhưng lại ngoan ngoãn, dễ bảo. Để được ít bị đánh, bà còn nghe lời ra ngoài lừa gạt những phụ nữ khác vào thôn.

Nhờ giúp trưởng thôn làm không ít chuyện xấu, bà quả thật không còn bị đánh nữa.

Lần này thấy làng gặp rắc rối, bà ngờ rằng về nhà kiểu gì cũng phải cùng trưởng thôn bàn bạc cách đối phó quan sai.

Vừa bước vào cửa, không khí trong nhà lạnh lẽo khác hẳn thường ngày, bà lập tức cảm thấy bất an.

Khi đi vào gian nhà chính, liền thấy Tề Thiệu Tổ đang cùng lão Mã chồng mình  ngồi ở bàn, tựa hồ vừa mới thương lượng xong chuyện gì.

Trên bàn chẳng hề có cơm nước, nhưng trong tay Tề Thiệu Tổ lại cầm một chiếc đũa.

Mã đại nương vừa nhìn thấy liền giật thót tim.

“Về rồi à.” Con trai cả của trưởng thôn thấy bà, liền nhắc khẽ một tiếng.

Hai gã đàn ông còn lại đồng loạt quay sang nhìn bà.

“Lão Mã, các ngươi… đây là định…”

“Về rồi thì tốt.” Lão Mã giấu vội một xâu tiền đồng ra sau lưng, rồi nói tiếp: “Ngươi có phúc rồi, lần này ngươi được chọn làm Loan Sinh. Ngày mai sẽ cầu cơ.”

“Cái… cái gì?” Trong mắt Mã đại nương tràn ngập kinh hãi, hoàn toàn không dám tin: “Sao lại chọn ta? Các ngươi chẳng phải vẫn nói chỉ chọn những kẻ không nghe lời thôi sao? Bao năm qua, ta chưa từng chống đối các ngươi lần nào!”

Ngữ khí Tề Thiệu Tổ có chút bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt lại tỏ ra chẳng có gì to tát.

“Lần này việc gấp lắm, lên núi cầu không được thuốc, quan sai lại sắp mang Khổng Kiểu Lan đi, mà Khổng Kiểu Lan tuyệt đối không thể rời khỏi.”

Hắn cầm chiếc đũa, đứng dậy tiến về phía Mã đại nương: “Chỉ đành dùng ngươi thôi.”

“Không! Ta không làm Loan Sinh!” Mã đại nương hoảng hốt, vội xoay người bỏ chạy.

Nào ngờ trong sân đã sớm có người phục sẵn, hai gã thanh niên xông ra, lập tức đè bà xuống.

Bà giãy giụa kịch liệt, muốn kêu cứu, nhưng miệng đã bị bịt chặt.

Trong lúc vùng vẫy, bà nhận ra hai kẻ đó – một là con trai thứ hai của trưởng thôn, còn một chính là con trai ruột của mình.

Hai người lôi bà về nhà, nhét vải vào miệng, lão Mã cũng mang dây đến trói bà chặt vào ghế, dồn sức ghì chặt.

Dù Mã đại nương vùng vẫy thế nào, cũng chẳng thắng nổi ba gã đàn ông lực lưỡng. Nhìn Tề Thiệu Tổ cầm đũa bước lại gần, bà sợ đến run rẩy toàn thân, mồ hôi lạnh ướt đẫm.

“Đừng sợ, chỉ đau một lúc thôi. Đũa này đ.â.m từ mắt vào, ngoáy trong đầu một cái, ngươi sẽ hóa điên, không biết gì nữa, thậm chí chẳng còn cảm giác đau. Nhưng ngươi sẽ trở thành Loan Sinh của làng, từ nay có thể thỉnh Yêu Tiên ra giúp đỡ, cả làng đều phải dựa vào ngươi.”

Phẫn nộ, đau đớn, sợ hãi… tràn ngập khắp người Mã đại nương theo từng bước chân hắn.

Chiếc đũa giơ lên, nhắm thẳng vào mắt bà.

Mã đại nương nhắm chặt mắt, nhưng lập tức bị con trai cả trưởng thôn cưỡng ép bẻ ra.

Ngay lúc Tề Thiệu Tổ sắp dùng chiếc đũa đ.â.m vào mắt  Mã đại nương, động tác của hắn bỗng khựng lại, “tặc” một tiếng.

Trong phòng vang lên tiếng nước rất khẽ, quần của  Mã đại nương đã ướt một mảng lớn.

Bà sợ quá mà tè ra quần.

Đúng lúc này, bên ngoài đại môn vang lên tiếng gõ dồn dập như sấm rền.

“Tề Thiệu Tổ! Ra đây, có chuyện muốn hỏi ngươi!”

Là giọng của đầu lĩnh nha môn.

Nghe thấy thế, Tề Thiệu Tổ sững người một lát, rất nhanh liền hoàn hồn, đặt đũa xuống bàn, đồng thời khẽ sai bảo những kẻ khác thu dọn hiện trường, lại còn uy hiếp  Mã đại nương mấy câu.

Cửa viện hé mở một khe, Tề Thiệu Tổ bước ra, nịnh nọt hỏi: “Các vị quan gia, đêm hôm thế này tìm ta có chuyện gì vậy?”

Đầu lĩnh thẳng thừng hỏi: “Người treo cổ c.h.ế.t hôm nay, là mẹ ruột của ngươi phải không?”

“À…” Sắc mặt Tề Thiệu Tổ biến đổi mấy lần, “Đúng, đúng là mẹ ruột của ta.”

“Vậy thì đi theo chúng ta.”

Đầu lĩnh dẫn Tề Thiệu Tổ rời đi, người bên trong cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, việc của Mã đại nương đành tạm gác lại.

Tề Thiệu Tổ bị đưa đến trước t.h.i t.h.ể của mụ điên, có một bổ khoái đưa ra một chiếc giày hổ đầu cũ nát.

“Thứ này cũng là của ngươi?”

“Đều là đồ từ hồi nhỏ của ta, có gì đáng xem chứ… Ờ… quan gia, đã tìm ra hung thủ g.i.ế.c bà ấy chưa?”

Đầu lĩnh ngồi xuống bên cạnh: “Đã là mẹ ruột của ngươi, ngươi cũng biết bà ta vừa điên vừa mù, tại sao lại để bà ấy sống một mình?”

“Quan gia, cái này…” Trên mặt Tề Thiệu Tổ nở nụ cười: “Chuyện này có liên quan gì đến vụ án sao?”

Vừa dứt lời, hắn liền bắt gặp ánh mắt tức giận của đám bổ khoái xung quanh.

“Tất nhiên là có liên quan.” Đầu lĩnh so với người khác thì bình tĩnh hơn, “Bởi vì bà ta tự sát. Ngươi là con trai, lại không làm tròn trách nhiệm chăm sóc mẹ già. Ngươi cho rằng chuyện này hoàn toàn chẳng liên quan đến mình sao?”

“Quan gia, oan uổng! Oan uổng quá!” Tề Thiệu Tổ lập tức kêu lớn: “Sao chuyện này có thể liên quan đến ta được chứ! Đêm qua ta còn bận lo liệu tiệc rượu, cả thôn đều có thể làm chứng, mấy vị đạo trưởng đến tìm người ở chỗ ta cũng có thể làm chứng!”

“Ta thấy ngươi vẫn chưa hiểu rõ lời của ta.” Đầu lĩnh lại nói, đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ phía sau, “Mẹ ruột của ngươi, vào đêm qua đã tự sát. Bà ấy là mẹ ruột của ngươi.”

Tề Thiệu Tổ im lặng một hồi, sau đó đảo tròn mắt, như thể nghĩ ra điều gì.

“Không, không phải tự sát! Nhất định không phải bà ấy tự sát!”

Đầu lĩnh chau mày.

Tề Thiệu Tổ vẫn tiếp tục gào lên: “Nhất định là có kẻ muốn hại bà ấy! Các quan gia nhất định phải tìm ra hung thủ!”

“Ngươi nói có hung thủ thì liền có hung thủ chắc?” Sớm đã có sai dịch nhịn hắn không nổi, lúc này quát lón: “Vậy ngươi nói xem, hung thủ là ai!”

“Các vị quan gia, hung thủ này là ai,” Tề Thiệu Tổ lại chậm rãi nở nụ cười: “Chúng ta phải thỉnh tiên, vừa hỏi liền biết thôi!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.