Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 750: Báo Tin Cho Trưởng Bối

Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:27

Xem ra, người trầm ổn, gặp việc luôn giữ bình tĩnh như Vân Nhược Bách là lựa chọn thích hợp nhất.

Tuy trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng thêm một người đi, chung quy cũng tăng thêm phần hy vọng tìm được Tô Uyển.

Thương nghị xong, mọi người tạm thời quay lại Hòa Lâm thôn.

Lôi Đình tiểu đội bàn bạc cách nào để dẫn dụ Vũ Trĩ rời đi, còn Lý Thúc Ngọc thì ở lại canh giữ ngoài quỷ cảnh. Về phần Sở Lạc, điều cần chuẩn bị ngoài việc kiểm tra lại linh vật trong kim trạc, dò hỏi tình hình Yêu Giới hiện tại, còn có một việc trọng yếu hơn—chính là phải báo tin cho sư tôn cùng sư huynh rằng nàng sắp tiến vào Yêu Giới.

Dù sao, đó là nơi hiểm ác đến cực điểm, mà Ứng Ly Hoài lại vẫn đang lùng bắt nàng khắp nơi. Nếu không báo cho trưởng bối, e rằng chuyến đi này  có đi không có về…

Chờ xử lý xong tất cả, trời đã ngả tối.

Quân binh điều động tới canh giữ quỷ cảnh cũng đã tới nơi. Lý Thúc Ngọc vẫn trấn thủ ở đó, còn Kế Thương thì lĩnh mệnh quay về xử lý việc trong thôn.

Ban đầu chỉ là vụ mất tích của Tô Uyển, nhưng khi tra ra manh mối, mọi người càng lúc càng chấn động.

Thôn này vốn chỉ là nơi hẻo lánh, lạc hậu, cư dân đều là phàm nhân bình thường. Nhưng vì cái gọi là “yêu tiên” xuất hiện, ban cho bọn họ lực lượng có thể tổn thương người khác, thế nên bọn họ đã đi khắp nơi lừa gạt, bắt cóc không ít nữ nhân đưa về.

Còn Vũ Trĩ, chính xác là xuất hiện từ bao giờ, mấy năm qua đã hại bao nhiêu nữ tử, tế hiến bao nhiêu hài nhi nữ… tất cả đều chôn vùi theo cái c.h.ế.t của đa số dân làng. Người duy nhất có thể biết rõ chân tướng—chính là lão thôn trưởng, nhưng hắn cũng đã bỏ mạng dưới trận yêu phong của Vũ Trĩ.

Kế Thương dẫn người hỏi thăm những nữ nhân may mắn còn sống, ít nhiều cũng phục dựng được phần nào sự việc.

Hóa ra Vũ Trĩ và dân làng hợp tác, tuyệt không chỉ vì ham ăn vài đứa trẻ sơ sinh.

Do đặc thù của bản thân, nó chỉ có thể nhờ túi Ma Lai để hành động. Mà dân làng thì chủ động dùng chiêu “cầu cơ” (cầu thần giáng đồng), chính là cơ hội để di chuyển Túi Ma La .

Nhờ vậy, Vũ Trĩ có thể mượn pháp bảo này mà vận chuyển người hoặc yêu vật.

Sở Lạc suy đoán, lần đó khi Lôi Đình tiểu đội vào điều tra, bởi Tô Uyển  nhạy bén phát hiện ra yêu khí trong quỷ cảnh, nên mới bị Vũ Trĩ đang ẩn thân bên trong chú ý.

Để che giấu bí mật, nó đã liên thủ với dân làng, trước tiên trói Tô Uyển giam dưới mật thất trong miếu thờ.

Đến khi dân làng lần đầu cầu thần giáng đồng, Vũ Trĩ liền mượn túi Ma La  chuyển Tô Uyển vào trong quỷ cảnh. Bởi vậy, bên ngoài tìm thế nào cũng không có tung tích.

Sau lần cầu thần thứ hai, Tô Uyển liền bị trực tiếp đưa vào Yêu Giới.

Điều khiến Sở Lạc hơi yên lòng chính là, từ lúc Tô Uyển tiến vào Yêu Giới đến nay mới chỉ qua hai ba ngày, thời gian chưa tính là quá lâu.

Việc bên ngoài đã có quan sai xử lý. Nửa đêm, Sở Lạc cùng Lôi Đình tiểu đội lại một lần nữa tiến nhập tiểu quỷ cảnh.

“Yêu vật này che giấu cùng biến hóa khí tức,có thiên phú cực cao.”

Vào trong một lúc, Vân Nhược Bách không nhịn được, nói.

“Lần trước ta vào, cảm nhận được ác ý nơi quỷ cảnh tăng vọt. Giờ ngẫm lại, e là toàn bộ quỷ cảnh đã bị Vũ Trĩ chiếm cứ. Cái ta cảm nhận đều là nó ngụy trang, hòng khiến chúng ta nản chí, rút lui sớm.”

Sở Lạc nhớ đến tình cảnh ban ngày.

“Ta tiến vào khi nó vì bận chuyện cầu thần mà phải đến Hòa Lâm thôn, nên hoàn toàn không chú ý bên này.”

Vân Nhược Bách khẽ gật đầu:

“Giờ nó chẳng còn tâm tư che giấu nữa. Lúc sắp tới gần, mọi người phải thu liễm khí tức.”

Khi đó, Vũ Trĩ đang loay hoay tu sửa túi Ma La đã bị Sở Lạc đốt hư. Hai cái đầu nó cãi cọ loạn xạ, chẳng hề chú ý đến đám Lôi Đình tiểu đội đang lặng lẽ áp sát.

Đợi khi thấy rõ thân hình Vũ Trĩ, Sở Lạc  từ xa b.ắ.n ra một mũi hàn tiễn, ghim thẳng vào túi Ma La mới vá được một nửa. Cùng lúc, Lôi Đình tiểu đội từ hai bên vọt ra c.h.é.m giết.

Trong giao chiến, bọn họ cố ý dẫn dụ Vũ Trĩ rời xa túi Ma La , còn Sở Lạc và Vân Nhược Bách thì ẩn mình chờ thời cơ.

Do vừa trải qua một trận ác đấu ban ngày, cộng thêm thực lực vốn dĩ không cân bằng,  Lôi Đình tiểu đội giao thủ vô cùng chật vật.

May mà hôm nay Vũ Trĩ mới bị Sở Lạc thiêu hủy mất một cái đầu, trong lòng ngập lửa giận không chỗ phát tiết, liền bị dẫn dụ đuổi theo bọn họ trong quỷ cảnh rất xa.

Chính trong khoảng trống đó, Sở Lạc cùng Vân Nhược Bách đã đến trước xoáy trôn ốc yêu vụ.

Trong xoáy vụ mờ mịt, mơ hồ truyền ra tiếng ngáy như thú hoang ngủ say. Không ai biết thông đạo này thông đến nơi nào, hiểm nguy đến mức nào.

Sở Lạc đã sớm quen đối diện với hung hiểm, nhưng Vân Nhược Bách bên cạnh thì khó tránh được căng thẳng.

Dù đã trải qua không ít gió sóng trong quỷ cảnh, nhưng đối với Yêu Giới—một nơi hoàn toàn xa lạ trong lòng nàng vẫn dâng lên cảm giác bất an.

“Bám sát ta.”

Sở Lạc nắm lấy tay nàng, dẫn theo cùng bước vào trong màn yêu vụ.

Vân Lai

Tô Tộc  dù đã suy tàn, gia tộc diệt vong, phủ đệ biến thành phế thổ, nhưng chỗ này vẫn chưa từng bị ai động đến.

Sáng sớm, ánh bình minh nhuộm hồng mặt đất, trên con phố rộng chỉ lác đác vài người đi ngang.

Tô Kỳ Mộc bước qua con đường dài, dừng lại trước cổng phủ phủ đầy tro bụi.

Thần thức quét qua, thấy tấm biển treo trên cao vẫn còn nguyên chữ, song đã giăng đầy mạng nhện.

Phong ấn dán trên cửa mục nát, sắp rã rời. Cửa chính khép hờ, chẳng biết đã có bao nhiêu kẻ từng tùy tiện ra vào.

Mảnh lụa trắng che đôi mắt trống rỗng, trên gương mặt tái nhợt, năm tháng trôi qua dường như chưa từng mang đến một tia sinh khí.

Tô Kỳ Mộc đưa tay khẽ chạm lên cánh cửa, rồi chậm rãi đẩy vào.

Từ khi rời nơi này thuở thiếu niên, đây là lần đầu hắn quay trở lại.

Hạc Dương Tử thường răn dạy: “Nhập tiên môn, hồng trần sự, nên quên đi.”

Nhưng sự thật là, bao năm quanhắn vẫn luôn muốn một lần quay về.

Trong viện, cỏ dại mọc cao tới tận đầu gối, mọi dấu vết thần thức dò được đều phủ một lớp bụi dày…

Hắn nắm chặt trong tay chiếc ngọc bội  Diệu Thạch h, lúc này chẳng khác nào kẻ lữ khách họ Tô bôn ba phương xa, nay trở về quê cũ.

Tô Kỳ Mộc lần bước qua từng tấc đất năm xưa mình từng lưu dấu: nơi từng ở, chỗ từng bái lạy, chốn từng đọc sách…

Sau cùng, hắn dừng lại trước viện tử kia – nơi phụ thân ngã xuống.

Thanh trường kiếm loang lổ rỉ sét vẫn còn cắm nghiêng trên mặt đất.

Tô Kỳ Mộc chậm rãi bước đến, bàn tay khẽ đặt lên chuôi kiếm, ngẩn người  đứng rất lâu.

Bất chợt, một tiếng than khe khẽ vọng ra từ chính sảnh. Tô Kỳ Mộc lập tức cảnh giác, thần thức như điện quét thẳng vào trong.

Hắn bấy giờ mới phát hiện, trong căn phòng ấy đã có người đứng đó từ trước, hơn nữa ngay từ khi hắn vừa bước vào viện, đối phương đã lặng lẽ nhìn hắn rồi!

Thần thức dò tới dung mạo kia, bàn tay Tô Kỳ Mộc đang đặt trên chuôi kiếm khẽ run lên.

“Ngày hôm nay là tế nhật của tộc nhân ngươi, vi sư liền đoán rằng, ngươi tất sẽ đến.” – Hạc Dương Tử cảm ứng được thần thức hắn, từ tốn mở lời.

Hơi thở Tô Kỳ Mộc thoáng nặng nề.

Hạc Dương Tử lại chẳng nói thêm gì, chỉ bảo: “Đi thôi, mua ít giấy tiền cùng tế phẩm, chớ để lỡ thời khắc.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.