Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 781: Mục Đích Chính
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:06
Nếu cứ mãi né tránh việc tiếp nhận nhiệm vụ cải tạo yêu tộc thuần huyết, sớm muộn gì cũng khiến người khác sinh nghi, bởi vậy nàng buộc phải tranh thủ thời gian.
Ý niệm ấy vừa lóe lên, khóe mắt nàng chợt liếc thấy vạt áo giấu sau vách tường.
Sở Lạc khẽ sững người. Những ngày qua, thường xuyên có yêu quái âm thầm giám thị nàng, nhưng bọn chúng chưa từng dám đến quá gần, chỉ lẩn khuất ở xa. Vậy mà vị trí sau vách tường kia lại kề cận đến mức chỉ cần lao ra là có thể áp sát ngay, tuyệt không giống đám thị vệ do Việt Kim phái tới.
Sở Lạc dừng bước trong chốc lát, rồi lại xoay người đi sang hướng khác. Thân thể ẩn mình phía sau tường cũng lập tức theo sát.
Thấy bóng dáng nàng càng lúc càng nhanh, Lâm Xà cũng tăng tốc đuổi kịp.
Trong tay áo hắn, lặng lẽ giấu một lưỡi đao mỏng như cánh ve, chỉ cần khẽ búng, có thể tức khắc c.h.é.m lìa một chân đối phương.
Thế nhưng lưỡi đao vẫn không tung ra. Ngay khi trước mắt bóng dáng kia rẽ vào một con đường khác, Lâm Xà vội vã đuổi theo, nhưng chỉ trong chớp mắt, Sở Lạc đã biến mất không còn tung tích.
Hắn dừng lại ở góc rẽ, chân mày cau chặt. Chính lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:
“Lâm thống lĩnh, tìm ta có việc gì sao?”
Nghe thấy, Lâm Xà lập tức xoay người lại, đối diện thẳng ánh mắt Sở Lạc.
Đôi đồng tử hắn thoáng xoay chuyển, rồi nở nụ cười: “Ngươi biết ta đang tìm ngươi?”
“Nếu không thì cớ gì ngươi cứ bám riết sau lưng ta?” Sở Lạc đảo mắt nhìn thoáng qua cánh tay áo che đậy của hắn, khóe môi nhếch lên. “Quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi. Bán đứng hai đạo tu kia, ngươi không hề áy náy, giờ lại dòm ngó cả ta – người từng đưa thuốc cho ngươi.”
“Theo ngươi thì, dòm ngó ngươi mang lại lợi ích gì cho ta?” Lâm Xà cũng nhếch môi: “Có điều ngươi nói đúng một điều, thứ gọi là áy náy… ta vốn không có.”
“Bởi vậy ta càng khâm phục ngươi. Loại yêu như ngươi, mới xứng đáng đứng bên cạnh bệ hạ, chẳng phải sao?”
“Ngươi có vẻ rất không phục?”
“Sao dám?” Sở Lạc nhướng mày, từng chữ nhấn mạnh: “Ta, tâm phục, khẩu phục.”
“Ha ha ha…” Lâm Xà bước lên vài bước. “Đã thế, ta không ngại nói cho ngươi một bí mật.”
Càng đến gần, ánh mắt Sở Lạc càng chăm chú dán vào bàn tay hắn đang nắm lưỡi dao.
Chỉ thấy Lâm Xà hơi cúi người, ghé sát bên tai nàng, thấp giọng thì thầm:\
“Nghe nói đạo tu Sở Lạc của Lăng Vân Tông đã xâm nhập vào yêu giới, hiện đang ẩn mình trong xưởng Độc Phong Cốc này. Và mục đích chân chính của ta, chính là g.i.ế.c nàng.”
Lời vừa dứt, Sở Lạc ngẩng phắt đầu, ánh mắt quét qua gương mặt hắn.
Khóe môi Lâm Xà vẫn vương nụ cười, song dưới đáy mắt lại ánh lên hàn mang hiểm độc.
“Lâm thống lĩnh, ngươi chẳng lẽ cho rằng ta chính là Sở Lạc sao?” Nàng vặn mạnh cổ tay hắn, để lưỡi d.a.o sắc bén kia lộ hẳn ra ngoài.
“Ngươi là sao?” Lâm Xà khẽ lùi một bước, vẫn cười: “Nghe nói Sở Lạc tu luyện thành Pháp Thể Nghiệp Hỏa chân thân. Hồng Nha dược sư, ngươi có hay không?”
“Ta cũng chẳng rõ.” Nàng nhìn thẳng mảnh d.a.o mỏng gần như trong suốt ấy, nhàn nhạt nói: “Có lẽ Lâm thống lĩnh đang muốn tự mình thử nghiệm xem ta có Nghiệp Hỏa chân thân hay không?”
“Không cần thử.” Lâm Xà rút tay về, cười nhạt. “Ta tin ngươi, dù sao ngươi cũng là ân nhân từng ban thuốc cho ta.”
“Dao đã lộ ra, giờ còn nói những lời này, ngươi không thấy quá muộn sao?”
“Muộn thì muộn,” hắn nhún vai, “nhưng ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Lâm Xà khẽ cười, đặt lưỡi d.a.o kia vào tay Sở Lạc, sau đó xoay người rời đi.
Chỉ đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, nụ cười nơi khóe môi nàng mới dần tan đi.
…
Không thể tiếp tục ẩn náu trong xưởng Độc Phong Cốc nữa. Sở Lạc lập tức sắp xếp mọi việc trong thời gian ngắn nhất, chờ đến lúc hoàng hôn thì vội vã tìm tới chỗ ở của Cận Đồ, chuẩn bị đưa Tô Uyển rời khỏi nơi này.
Lúc ấy, đa phần dược sư còn bận trong Tầng Cải Tạo, chưa quay về, vốn là thời điểm thuận lợi để ra tay. Nhưng cơn mưa bất chợt kéo đến đã khiến công việc trong tòa lâu sớm kết thúc.
Trên con đường ướt nhòe, dược sư lục tục trở về, trong đó có cả Cận Đồ.
Sở Lạc bất đắc dĩ chỉ có thể tăng tốc. Cuối cùng, để đi trước đám người kia, nàng thậm chí vận dụng linh lực.
Nàng vừa kịp đến phòng Cận Đồ trước khi đám dược sư kia về tới. Nhưng khi bước vào, trong chiếc lồng giam vốn nhốt Tô Uyển lại trống không!
Sở Lạc lập tức lục soát khắp nơi, song ngay cả một tia khí tức của Tô Uyển cũng chẳng còn, hiển nhiên đã bị đưa đi từ lâu.
Phong ấn trên lồng giam này chỉ có tầng lớp cao cấp trong xưởng Độc Phong Cốc mới có thể giải được, vậy nên Tô Uyển tuyệt đối không thể tự mình thoát ra. Chỉ có khả năng đã bị người khác mang đi.
Trong đầu Sở Lạc thoáng hiện lên cái tên — Việt Kim.
Tiếng bước chân dược sư ngoài hành lang càng lúc càng dồn dập. Nàng vội vã khôi phục nguyên trạng gian phòng rồi lặng lẽ lui ra.
Trên đường quay lại, nàng bất ngờ chạm mặt Cận Đồ.
“Ôi chao, Cận Đồ dược sư, ta đang định tìm ngươi đây!”
“Hồng Nha dược sư? Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Gần đây, Cận Đồ cố ý tỏ ra thân thiết với nàng, một phần vì coi trọng việc nàng là ân nhân của Lâm thống lĩnh, tin rằng tương lai tất có thể thăng tiến, nên thái độ cũng vô cùng niềm nở.
“Con nhện yêu mang thần huyết không phải ở chỗ ngươi sao? Ta muốn lấy một chút huyết dịch nghiên cứu. Giữa ta với ngươi, ắt hẳn ngươi sẽ không từ chối chứ?” Sở Lạc mỉm cười.
“Đương nhiên sẽ không.” Cận Đồ gật đầu ngay, rồi bất giác cười gượng: “Có điều, con nhện yêu đó đã bị Lâm thống lĩnh mang đi rồi. Chính là chiều nay thôi. Nếu ngươi đến sớm một chút, ta còn có thể giúp ngươi lấy được ít huyết.”
“Lâm thống lĩnh?!” Trong mắt Sở Lạc thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Không phải Việt Kim sao?
Chiều nay… chẳng phải là ngay sau khi hắn vừa chạm mặt nàng sao…
“Lâm thống lĩnh có nói vì sao phải mang nàng ta đi không?” Sở Lạc lập tức hỏi.
“Hình như là vì nhiệm vụ.” Cận Đồ ngượng ngùng cười: “Chuyện của nhân vật lớn, chúng ta nào dám nhiều lời. Chỉ biết Lâm thống lĩnh đã mang con nhện yêu rời khỏi xưởng Độc Phong Cốc. Đi đâu thì ta cũng không rõ, e là… chưa chắc còn quay lại nữa.”
“Rời khỏi xưởng Độc Phong Cốc?” Sở Lạc chấn động, sau đó vội vàng quay đầu chạy thẳng ra ngoài.
Trên bầu trời mây đen dày đặc, cuồng phong rít gào, từng hạt mưa to như hạt đậu nện xuống đất, vang lên những tiếng rào rạt nặng nề.
Mưa ở yêu giới, lúc nào cũng phảng phất mùi m.á.u tanh.
Nàng kéo chiếc đấu lạp xuống che đầu, rồi bước gấp về phía đại môn.
Nàng đưa ra lệnh bài Hồng Nha dược sư, nói muốn ra ngoài tìm dược liệu. Đám chính quy quân giữ cửa dù có chút nghi ngờ, nhưng vẫn theo quy trình, ghi chép việc xuất xưởng cho nàng rồi thả cho đi.
Mà chỉ sau khi Sở Lạc rời đi không lâu, tại chính môn lại xuất hiện một bóng người khác, khiến toàn bộ chính quy quân đều đồng loạt cúi đầu kính cẩn.