Người Khác Yêu Thì Cần Tiền, Tôi Yêu Thì Cần Mạng - Chương 34

Cập nhật lúc: 05/09/2025 19:48

Lâm Mặc lại rít một hơi thuốc sâu vào phổi, nghẹn đến mức trợn trắng mắt, rồi lại nhả mấy hơi mạnh.

“Đi thôi!”

Lâm Mặc vứt tàn thuốc, sải bước xông về phía biệt thự.

Phía sau.

“Chú Trương, anh ta?”

Hà Nhã Văn không hiểu hành động kỳ lạ của Lâm Mặc, liền hỏi một người đàn ông trung niên bên cạnh.

Người đàn ông đó nhớ lại cuộc điều tra về Lâm Mặc, trong lòng khinh thường.

“Thằng nhóc này, nghèo đến nỗi t.h.u.ố.c lá cũng không hút nổi.”

Bên trong biệt thự.

Lâm Mặc thả lỏng tâm trí, cảm nhận xung quanh.

Âm khí thì ít đến bất ngờ, gần như không thể cảm nhận được.

Lâm Mặc đi một vòng, cuối cùng tìm thấy một nơi âm khí còn sót lại khá nồng.

Kéo túi ra.

Anh trực tiếp trải một hàng kim ngân thỏi, rồi thắp ba nén hương.

“Cụ Hà.”

Lâm Mặc khẽ cúi người, miệng thì thầm gọi, tay thì từ từ kết một ấn ký.

Ấn ký này là thứ anh tìm thấy khi xem sách của ông nội.

“Thông U Ấn!”

Dòng nhiệt lượng cuồn cuộn chảy qua.

Lâm Mặc tay kết ấn, lại liên tục gọi mấy tiếng.

Nhưng chẳng có động tĩnh gì truyền đến.

Ngược lại, Hà Nhã Văn và đám vệ sĩ vây quanh anh, trong lúc chờ đợi, vẻ mặt nghiêm túc của họ cũng không khỏi thầm thì.

“Khụ khụ......”

Lâm Mặc hơi ngượng ngùng buông ấn, thẳng lưng.

Nếu không thể đối mặt trực tiếp, vậy thì anh sẽ dùng đến kế hoạch B đã nghĩ sẵn.

“Người sống Lâm Mặc, mạo phạm lễ nghĩa, hôm nay mang lễ vật đến, vàng bạc trải đường, tiền giấy bắc cầu, mong rằng bề trên rủ lòng thương xá, tha thứ cho con cháu đời sau.”

Lâm Mặc nói xong, lại cầm tiền giấy rắc một nắm.

Đây cũng là một vài phương pháp giao tiếp với quỷ mà anh học được từ sách.

Cứ thế anh đi đi lại lại trong nhà một vòng, nhìn ba nén hương dần dần cháy ngắn lại.

“Tan ca!”

Lâm Mặc quay người vẫy tay với Hà Nhã Văn.

Hà Nhã Văn thấy Lâm Mặc qua loa như vậy, vội vàng đi theo.

“Thế là xong rồi sao?”

Lâm Mặc rút điếu Hoa Tử ra, rít một hơi vào phổi rồi trợn trắng mắt.

Mẹ kiếp, một năm không hút, có chút không quen.

“Người thắp hương, quỷ nhận lễ, nói trắng ra cũng giống như đối nhân xử thế vậy, đồ đã nhận rồi, chứng tỏ cũng không khó đối phó.”

Nghe vậy, Hà Nhã Văn vô thức nhớ lại lúc nãy Lâm Mặc vẫn luôn chăm chú nhìn những thỏi vàng mã, không bỏ qua bất kỳ động tĩnh nào, hóa ra là có đạo lý này.

“Vậy là ổn rồi sao?”

Hà Nhã Văn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Chưa xong đâu, đi với tôi đến một nơi khác nữa.”

Lâm Mặc ngậm thuốc, đi về phía chiếc xe sang.

Hà Nhã Văn lập tức thắt chặt lòng, nhìn chú Trương bên cạnh, vội vàng chạy đến chiếc xe sang.

Tại chỗ.

Chú Trương thì nhíu mày, chú ta không ưa bộ dạng không nghiêm túc của Lâm Mặc, sâu thẳm trong lòng cũng có một sự bài xích bản năng đối với những thứ kia.

Nhưng nghĩ đến ở bệnh viện, ngay cả Viện trưởng Lưu và những người khác cũng bó tay, vậy mà thằng nhóc này chỉ cầm một cành liễu đã khiến phu nhân tỉnh lại, điều đó khiến chú ta không khỏi suy ngẫm.

Thoáng cái đã buổi chiều.

Nghĩa trang Thượng Nguyên.

Lâm Mặc đưa Hà Nhã Văn đến đúng nơi anh đã lên nhầm mộ.

Mộ số 1107.

Lâm Mặc nhìn chằm chằm vào bức di ảnh trên bia mộ.

Một ông lão đã già đến mức rụng hết tóc,

khuôn mặt gầy gò đầy nếp nhăn, hơn nữa đôi mắt còn hõm sâu một cách kỳ dị, như hai cái hốc rỗng, đáng sợ một cách khó tả.

Chỉ nhìn một cái.

Lâm Mặc đã không kìm được mà rời mắt đi.

Hung dữ.

Một vẻ hung ác khó tả, như kim châm, khiến sống lưng anh hơi căng lại.

“Lần này cô đích thân đến đây, thành tâm thắp hương cho ông nội cô, nói được bao nhiêu lời hay ý đẹp thì cứ nói, đừng bận tâm có trái với lương tâm hay không, quan trọng là lời hay.”

Lâm Mặc nói với Hà Nhã Văn đang quỳ dưới đất.

Hơn nữa, có một câu, anh vẫn chưa nói.

Sự tồn tại của quỷ, bắt nguồn từ oán khí.

Việc Hà Thắng Hùng không được hưởng hương hỏa, bùng phát hung tính thì có thể hiểu được, nhưng cũng không đến mức giày vò con cháu của mình như vậy, trừ phi......

Lắc đầu.

Lâm Mặc đứng một bên, ngậm thuốc lá, ánh mắt dán chặt vào những thỏi vàng mã đang bày biện.

Hà Nhã Văn cũng rất nể mặt.

Không biết là do tình cảm thật sự hay là do sợ hãi, cô vừa khóc vừa thắp hương.

Mãi đến lúc hoàng hôn.

Lâm Mặc thấy mặt trời sắp lặn, liền vẫy Hà Nhã Văn chuẩn bị rời đi.

Lúc này, anh đã có chút tu vi trong người.

Anh có thể cảm nhận được một luồng khí đen đậm đặc ở nghĩa trang Thượng Nguyên, lạnh lẽo đến cực điểm, đúng là một ổ quỷ.

“Lâm Mặc, chuyện này đã hoàn toàn ổn rồi phải không?”

Hà Nhã Văn nhìn Lâm Mặc, có lẽ là do tiếp xúc cả buổi chiều, không biết từ lúc nào, giọng điệu của cô đã tràn đầy sự tin tưởng.

“Xong rồi, tôi xin lỗi bồi thường, cô quỳ lạy nhận sai, đối nhân xử thế cũng coi như ổn thỏa, quỷ cũng không phải loại hồ đồ vô lý đâu.” Lâm Mặc suy nghĩ rồi nói.

Hà Nhã Văn nghe xong thì há miệng, đợi Lâm Mặc đi được vài bước cô mới sực tỉnh.

“Ông ấy......”

Hà Nhã Văn như nhớ lại một trải nghiệm đau khổ nào đó.

Khi đến bên ngoài nghĩa trang.

“Ơ?”

Lâm Mặc quay đầu nhìn một cái.

Lúc này, ở lối vào nghĩa trang, một nhóm người đang canh gác xung quanh, tuổi tầm ba bốn mươi.

Anh nhớ lần trước đến đây, chỉ có một ông lão sún răng trông coi.

Anh nhớ lần trước đến, chỉ có một ông lão sún răng trông coi. Nhưng anh cũng không để tâm, quay người lên xe.

Trong xe.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.