Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 112: Nửa Hồn Thương Đau - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:23
- Hai anh.. hai anh đang nói về Chấn Kiệt sao? Không phải.. không phải anh ấy đang đi công tác sao? Hỏa táng ai chứ?
Trịnh Việt Cường và Trần Triệu Thu cùng đồng loạt quay đầu. Họ không nghĩ cô lại đi ra đây nên đã không chú ý lời nói.
Trịnh Việt Cường vội vàng đứng lên và chạy đến cạnh cô. Hắn biết cho dù hắn cố nói dối thì cô vẫn có thể tìm kiếm thông tin bằng điện thoại.
- Lệ Na, bình tĩnh nghe anh nói. – Hắn đặt tay lên hai vai cô, hạ giọng.
- Vâng.
- Chấn Kiệt đi cùng ba em. Chiếc xe do cậu ấy cầm lái đã mất lái và tông vào dải phân cách.. cậu ấy.. cậu ấy đã qua đời rồi.
Đôi mắt của Khương Lệ Na lại ngập nước, đôi chân lảo đảo, đứng không vững rồi chỉ trong chốc lát, cô đã khuỵu xuống. Đôi môi cô mấp máy nhưng mãi không phát ra được âm thanh nào vì có cái gì đó đang cuồn cuộn dâng lên, bóp nghẹn trái tim và lồng ngực của cô. Bàn tay nhỏ bé liên tục đấm mạnh vào ngực.
- Lệ Na, đừng như vậy, xin em..
Trịnh Việt Cường đau nỗi đau của người hắn yêu nên nước mắt cũng đã tuôn rơi. Hắn choàng tay ôm chặt cô vào lòng, bàn tay liên tục vỗ về trên tấm lưng gầy tưởng chừng như chỉ còn da và xương.
- A.. a.. a.. a..
Tiếng kêu xé lòng của Khương Lệ Na như xé tan màn đêm tĩnh lặng. Cuộc đời cô chưa bao giờ trải qua nỗi đau lớn như thế này, ngay cả khi rời xa Hà Chấn Đông thì cô vẫn không đau đến mức muốn chết đi như vậy.
Chàng trai ấm áp của cô vì sao nỡ bỏ cô lại mà đi về nơi xa xăm ấy. Cho dẫu không thể đồng hành trong ân nghĩa vợ chồng thì cô vẫn muốn cùng anh sống dưới ánh mặt trời và biết rằng anh vẫn khỏe mạnh, vẫn bình an.
- Lệ Na, Lệ Na. – Trịnh Việt Cường hốt hoảng lay gọi cô khi cảm nhận được cô mềm nhũn trong vòng tay mình.
Hắn biết nỗi đau này quá lớn, cha và vị hôn phu lại qua đời cùng một lúc, hỏi ai mà chịu đựng được chứ? Cô gái đáng thương của hắn phải vượt qua như thế nào đây?
- Phải đưa cô ấy về bệnh viện lại thôi, cô ấy sốt tiếp rồi.
Dứt lời, Trịnh Việt Cường bế Khương Lệ Na lên và nhanh chân tiến về phía bệnh viện. Hắn e rằng sau chuyện này, cô chỉ còn là bộ xương héo hon.
Trần Triệu Thu thở dài, nhìn theo hai người họ cho đến khi khuất hẳn rồi ngước mắt nhìn lên bầu trời đen kịt. Thành phố hôm nay thật là buồn.
Đêm dài lặng lẽ trôi và rồi ngày lại đến, tiếp đó lại đến đêm và khi buổi sáng ngày kế tiếp đến cũng là lúc linh cữu của Khương Đức Sương được di chuyển đến nhà hỏa táng.
Những người đến tiễn đưa ông về nơi an nghỉ cuối cùng đều chú ý đến vị phó tổng của tập đoàn Trịnh Bối và tên trợ lý thân cận của tổng giám đốc tập đoàn Hoa Vinh.
Tuy không phải bà con, họ hàng thân thích gì với người đã khuất nhưng hai người đàn ông này lại đứng ra lo lắng chu toàn cho tang lễ bởi dòng họ của Khương Đức Sương đều là những người sinh sống ở quê, họ chẳng biết phải làm gì vì những dịch vụ trên thành phố đối với họ mà nói khá xa lạ.
Qua hai đêm thức trắng, hai mắt Trịnh Việt Cường trũng sâu, thâm quầng, vẻ đẹp trai đã nhiều phần giảm sút. Tuy biết Trịnh Việt Hùng đang rất giận vì mình bỏ bê công ty suốt mấy ngày nhưng hắn đành giả vờ không biết, không gọi điện cho ông, đợi khi mọi việc xong xuôi, hắn sẽ đến gặp ông và xin tha lỗi.
Ba hắn tài giỏi, cáng đáng thêm việc của hắn trong vài ngày thì cũng không phải là không thể. Bây giờ, Khương Lệ Na cần hắn hơn.
- Em tỉnh rồi. Hôm nay, anh đã đưa ba em đến đài hóa thân hoàn vũ. Mọi việc đã xong. Tro cốt của ông sẽ được trao trả vào ngày mai. – Trịnh Việt Cường nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Khương Lệ Na, nắm lấy bàn tay gầy của cô và nói.
- Cảm ơn anh. – Cô khép mắt, để hai hàng lệ chảy dài xuống gối.
Tấm thân của cô bây giờ không còn sức để ngồi dậy, nói gì đến việc bước đi. Cô hận bản thân mình quá yếu ớt. Cô hận bản thân lúc đó đã có chút oán trách Hà Chấn Kiệt vì không liên lạc được với anh.
Lời chia tay chưa nói, cô vẫn là hôn thê của anh nhưng lại không thể nhìn thấy mặt anh lần sau cuối. Danh phận không còn quan trọng nữa, cô chỉ biết rằng trong tim cô có anh và giờ đây, anh đã mang nửa linh hồn cô đi mất.
- Việt Cường, em muốn ăn cháo, muốn uống sữa và ăn yến. – Cô mở mắt ra lần nữa và nói như thể cầu xin.
- Được, anh đi mua cho em ngay đây.
Dứt lời, Trịnh Việt Cường liền buông tay Khương Lệ Na ra và chạy vụt đi. Cô mệt mỏi nhìn theo bóng lưng hắn. Ân tình lần này của hắn, cô sẽ ghi khắc trong tim. Cô cũng nhận ra vẻ hốc hác phờ phạc trên mặt hắn và nhận ra hắn đã gầy đi nhiều.
Cô không có cảm giác đói, chẳng thèm ăn uống gì nhưng cô biết nếu không cố vực dậy bản thân thì ngay cả cơ hội đến tiễn Hà Chấn Kiệt lần cuối cũng vụt mất.
- Chấn Kiệt, Hà Chấn Kiệt, anh ơi.. ba ơi..
Bên ngoài, ánh chiều tím thẫm đã nhuộm buồn khắp khuôn viên bệnh viện. Cánh nhạn lạc bầy đang nương theo gió tìm về nơi trú ẩn. Cánh nhạn ấy còn có cơ hội gặp lại bạn tình nhưng còn cô thì đã vĩnh viễn mất đi người đàn ông mà cô thật lòng muốn ở cạnh bên anh đến hết đời.