Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 120: Cơn Mưa Chiều Muộn - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:23

Yêu anh nhiều năm như vậy nên Khương Lệ Na hiểu rõ tính cố chấp trong tình cảm của Hà Chấn Đông. Giờ đây, không có Hà Chấn Kiệt, anh không dễ gì buông tha cô đâu, nếu không phải vì Kim Thế thì anh cũng sẽ có cách khác ép cô kết hôn thôi.

Cô tự hỏi anh có thấy hạnh phúc khi làm như thế không? Anh sẽ xử lý dư luận như thế nào đây?

- Chiều tối rồi Lệ Na, để anh đưa em về. – Hà Chấn Đông vươn tay ra.

- Không cần, em tự đi được.

Cô thẳng thừng từ chối rồi bám vào mộ của Hà Chấn Kiệt, loạng choạng đứng lên. Thế nhưng đôi chân cô đã tê cóng, không còn sức giúp bản thân trụ vững khiến cô lảo đảo và ngã nhào vào vòng tay của người đàn ông.

Hà Chấn Đông đành đặt chiếc ô xuống, bế cô lên, cùng cô dầm mưa rời khỏi khu nghĩa trang. Trong màn nước trắng xóa, hình ảnh đôi nam nữ lúc mờ lúc tỏ, thấp thoáng giữa những ngôi mộ khiến cho cảnh sắc nơi đây càng thêm sầu thảm, thương tâm.

Chiếc xe lao đi trên con đường vắng. Thành phố là vậy, luôn trở nên trống trải và buồn khi trời đổ mưa, cứ như cơn mưa là một chiếc bút xóa lớn, dễ dàng xóa đi dòng người, xe nhộn nhịp. Thế nhưng, cơn mưa dù lớn đến đâu cũng không thể xóa nhòa những buồn đau trong tim.

Ngay khi dìu cô vào nhà, anh hối thúc cô mau đi tắm và thay đồ kẻo bị cảm lạnh. Bản thân anh cũng ướt sũng nhưng lại có ý nán lại, không rời đi mặc dù cô đã mở miệng bảo anh quay về.

- Trên lầu có phòng trống, anh vào đó đi.

Dứt lời, cô mệt mỏi lê bước lên những bậc thang và vào phòng, mở tủ quần áo. Nhìn những chiếc áo sơ mi, áo thun và quần tây mà mình đã may cho vị hôn phu, nước mắt cô lại lần nữa tuôn rơi. Anh vẫn chưa mặc qua tất cả.

Sau khi lấy một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần tây, cô thất thểu sang phòng bên cạnh, gõ cửa hai cái rồi đặt xuống. Lời đề nghị kết hôn của Hà Chấn Đông khiến cô rơi vào trạng thái như là nửa mê nửa tỉnh, không biết đối diện với mối quan hệ này như thế nào.

Sau khi xả nước vào bồn tắm, Khương Lệ Na bước vào, ngâm mình trong làn nước ấm áp. Cô nhắm mắt và tự hỏi nếu cô mãi mãi không mở mắt ra nữa thì cô sẽ được giải thoát đúng không. Hơi nước mờ mịt bao phủ lấy cô và cô dần mất đi ý thức.

Ở phòng bên cạnh, Hà Chấn Đông vẫn đang thất thần khi cầm lấy bộ quần áo trên tay. Anh đoán nó vốn dĩ thuộc về Hà Chấn Kiệt. Duyên phận là gì? Sao nó lại đẩy đưa một cách vô tình và khiến cho cả anh cùng em trai rơi vào vòng xoáy ngang trái này?

Tắm xong, Hà Chấn Đông liền sang phòng Khương Lệ Na. Anh tần ngần hồi lâu trước cửa rồi đưa tay gõ mấy cái. Khi phát hiện cửa không khóa và cô không có phản hồi gì, anh lập tức lao vào bên trong.

- Lệ Na.

Anh chạy nhanh đến phòng tắm, liên tục gọi tên cô nhưng chỉ có âm thanh của tiếng nước tràn đáp lại. Những tình huống xấu xuất hiện trong tâm trí khiến anh không còn kiên nhẫn, đạp mạnh cánh cửa.

Cảnh tượng đập vào mắt anh là hình ảnh Khương Lệ Na nằm bất tỉnh bên trong bồn tắm, da tái nhợt.

- Chết tiệt, em đang làm cái gì vậy hả?

Rất nhanh chóng, chiếc khăn tắm lớn được anh rút xuống, bọc lấy cơ thể cô và bế cô ra ngoài, sau đó gọi điện cho Trịnh Hàn, nhờ hắn tới giúp đỡ.

Hai mươi phút sau, tên bác sĩ đã có mặt và tiến hành thăm khám, kiểm tra cho Khương Lệ Na. Tuy không thể có mặt liên tục tại tang lễ của Hà Chấn Kiệt nhưng hắn đã chứng kiến cảnh cô gái này quỳ bò trong mưa và gọi tên chồng sắp cưới.

Ừ thì.. hắn cũng biết cô gái này là em dâu hụt của Hà Chấn Đông nhưng trong cái tình huống mà chỉ có mỗi anh và cô trong nhà và gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng của anh khiến hắn không thể không nghĩ tào lao được.

- Cô ấy bị sao vậy? – Hà Chấn Đông vội hỏi khi thấy Trịnh Hàn bắt đầu lấy dụng cụ để truyền dịch cho Khương Lệ Na.

- Suy nhược nặng lắm, cả tinh thần lẫn thể chất. Cô ấy cần được chăm sóc thật kỹ. – Trịnh Hàn đáp.

Hà Chấn Đông đưa mắt nhìn gương mặt hốc hác của người anh thương hồi lâu rồi lặng lẽ tiến đến ô cửa kính, trông ra ban công, nơi màn mưa vẫn đang giăng phủ. Không khí lạnh lẽo và trống vắng bao trùm lấy căn phòng dù rằng bên trong có những ba người.

Anh biết rõ cô suy sụp trước cả khi vụ tai nạn xảy ra, chính xác là ngay sau cái đêm hoang đàn đó. Chính bản thân anh cũng rất khổ đau và dằn vặt.

- Ăn mì không Trịnh Hàn? Tôi nấu cho cậu bát mì. – Anh lơ đãng nói, mắt vẫn nhìn ra bên ngoài.

- Ăn. – Trịnh Hàn đáp gọn, tay vẫn thoăn thoắt dán băng keo y tế lên bàn tay Khương Lệ Na.

Căn bếp đã lâu không có ai nấu nướng, lạnh tanh giờ đã ấm lên bởi bàn tay của chàng doanh nhân. Anh biết Trịnh Hàn chưa kịp ăn tối và để truyền hết hai bình dịch truyền cho Khương Lệ Na thì hắn phải ở lại đây ít nhất là gần hai tiếng đồng hồ.

Công việc ở tập đoàn Hoa Vinh đang chất cao như núi và anh không thể kề cận chăm sóc Khương Lệ Na mặc dù rất muốn, thế nên, sau khi ăn xong, anh liền gọi điện nhờ bạn mình tìm gấp giúp mình một người để chăm sóc cô. Tình trạng sức khỏe của cô đang báo động nên anh chỉ còn cách ép cô ở yên trong nhà cho đến ngày hoàn toàn khỏe mạnh.

Hai tiếng đồng hồ nặng nề trôi qua và bình dịch truyền cuối cùng cũng cạn. Trịnh Hàn nhẹ nhàng rút kim rồi bảo Hà Chấn Đông ấn giữ cục bông gòn trên mu bàn tay cô.

- Tôi về nhé. – Trịnh Hàn nói sau khi thu dọn tất cả đồ đạc.

- Ừ. Cảm ơn cậu. – Hà Chấn Đông gật đầu, đáp khẽ.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.