Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 124: Yêu Nhầm Em Gái - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:23
- Ba à, về việc thu mua công ty Kim Thế, ba đã suy nghĩ xong chưa?
Cây viết trên trang giấy ngừng lại hồi lâu rồi tiếp tục di chuyển, hoàn thành một chữ ký. Thật lòng, Trịnh Việt Hùng cũng đang đắn đo khi mà các cổ đông đều mong muốn Trịnh Bối sở hữu thương hiệu rượu của Kim Thế.
Nguồn tiền mặt của tập đoàn không có sẵn đủ để chi trả cho thương vụ này, nếu tiến hành thì phải thế chấp toàn bộ bất động sản còn lại của Trịnh Bối, thậm chí là bất động sản của riêng ông.
- Ba đang cho người nghe ngóng tình hình, xem mức giá mà các nơi khác đưa ra như thế nào. – Ông ngẩng đầu lên, đưa tay bóp trán và nói.
- Ba hãy đưa ra quyết định thu mua đi ạ. Con sẽ thế chấp tất cả bất động sản đang đứng tên con để hỗ trợ thương vụ này. Chúng ta sẽ đưa ra mức giá cao hơn các ông chủ khác và mua nó nhanh chóng. – Trịnh Việt Cường kéo ghế ngồi xuống đối diện ba mình và chưng ra khuôn mặt không chút cảm xúc.
- Gì? Con nói gì? Con bị điên hả? Không mua được thì thôi, sao phải chi cao hơn? – Trịnh Việt Hùng trợn mắt.
- Nhất định phải mua.
Hắn hít một hơi thật sâu, đặt kết quả giám định ADN xuống trước mặt ông rồi quay đầu nhìn sang hướng khác, giấu đi đôi mắt dần đỏ lên của mình.
Trịnh Việt Hùng nhíu mày, vươn tay nhặt xấp giấy mỏng lên và đọc. Cũng giống như con trai, dòng kết luận trên trang giấy khiến ông mất bình tĩnh, run run ngẩng đầu lên. Cùng lúc này, Trịnh Việt Cường cũng nhìn ông.
- Con đã nhìn thấy bức ảnh của mẹ cô ấy trong ngăn bàn kia. Vốn ban đầu chỉ là một chút nghi ngờ không rõ căn cứ nhưng khi nhận được kết quả này, trái tim con hoàn toàn vụn vỡ.
- Việt Cường..
- Sao ba có thể phản bội mẹ? Sao ba có thể tạo ra một sinh linh rồi vờ như không hề hay biết? Sao ba có thể giương mắt nhìn con gái ba phải gánh chịu bao nhiêu khổ đau mà không hề có ý vươn tay giúp em ấy? Sao ba có thể phớt lờ, chỉ buông vài câu ngăn cản khi biết con yêu Lệ Na? Ba có từng nghĩ nếu chúng con thực sự đến với nhau thì sẽ gây ra hậu quả gì không?
Giọng Trịnh Việt Cường khá nhỏ, chỉ đủ cho người ngồi ở cự ly gần nghe, hắn không gào thét nhưng dòng nước mắt đang tuôn trào chẳng khác nào lưỡi d.a.o hỏi tội đang khoét sâu vào trái tim ngỡ như chai đá của Trịnh Việt Hùng.
Phải, ông đã phản bội vợ mình trong một phút yếu lòng nhưng ông nào hay biết về sự tồn tại của đứa con gái này. Cuộc hôn nhân của ông với vợ xuất phát từ lợi ích gia tộc và tình cảm ông dành cho bà chỉ là nghĩa phu thê, không phải tình yêu nam nữ.
- Ba xin lỗi con, ba thật sự không biết con bé là con ba. Ba không biết.
Đây là lần đầu tiên, Trịnh Việt Hùng nói lời xin lỗi với con trai và cũng là lần đầu tiên, ông đánh mất dáng vẻ uy nghiêm, trịnh trọng trước mặt hắn. Những dòng ký ức trong quá khứ dần dần hiện về, rõ ràng.
Kết quả giám định trên tay đã giúp ông nhận ra ông mới chính là tội đồ trong câu chuyện này. Thế mà, suốt ngần ấy năm, ông luôn đổ tội lên đầu hai người họ.
Bằng chất giọng trầm buồn, Trịnh Việt Hùng đã kể cho con trai nghe về chuyện tình trong quá khứ của mình. Năm đó, khi đang trong mối quan hệ vợ chồng với vợ mình, ông đã đem lòng yêu cô gái trẻ làm việc ở quán rượu, tên là Triệu Trân Trân.
Mối quan hệ trong bóng tối vốn đang diễn ra vô cùng tốt đẹp cho đến một ngày, cô gái đó yêu cầu ông cho mình một danh phận.
- Ba xin lỗi vì lúc đó đã có ý định ly hôn với mẹ con để đến với cô ấy. Thế nhưng, vì ba bảo cô ấy đợi thêm một thời gian nữa mà cô ấy lập tức kết hôn cùng Khương Đức Sương. Hóa ra.. hóa ra là cô ấy có thai. Ba không biết, cô ấy không hề nói cho ba biết. - Ông gục đầu xuống, tránh đi ánh mắt của Trịnh Việt Cường.
Vì người mình yêu đột ngột trở thành vợ người khác và sau khi sinh con đầu lòng thì qua đời nên ông ôm hận đối với Khương Đức Sương suốt ngần ấy năm.
Trong những bữa tiệc, ông vẫn cố tình bảo nhân viên gởi thiệp mời đến cho Khương Đức Sương, mục đích là muốn phô trương vị thế của Trịnh Bối, nói vài câu hạ nhục ông ấy. Giờ nghĩ lại, ông thấy mình đúng là một kẻ ấu trĩ, tồi tệ, xấu xa và ngu ngốc.
Khương Đức Sương là người chứng kiến chuyện tình phi đạo đức của ông và cũng là người yêu thầm Triệu Trân Trân. Ông ấy đã nuôi nấng và yêu thương Khương Lệ Na trong suốt ngần ấy năm dù biết rằng cô không phải là con gái mình.
Trịnh Việt Hùng biết rõ Khương Đức Sương không phải gã ngốc đến mức không nhận ra bản thân đang nuôi con người khác. Có lẽ ông đã biết nên mới nhanh chóng làm lễ cưới ngay sau khi Triệu Trân Trân kết thúc mối quan hệ với người tình đầu tiên.
- Thương vụ thu mua này.. ba giao cho con. Việt Cường à, chuyện này không thể để mẹ con biết, ba không muốn đánh mất bà ấy.
Ông chậm rãi đứng lên và tiến đến cửa kính, trông ra thành phố lấp lánh ánh điện bên ngoài. Ông không thể nhận lại Khương Lệ Na nên chỉ có thể bù đắp cho cô theo cách này mà thôi. Ông muốn giữ trọn vẹn cái gia đình đang ấm êm, hạnh phúc này.
Hơn nữa, ông biết Khương Lệ Na sẽ không bao giờ chấp nhận ông đâu, trong trái tim cô, Khương Đức Sương mới chính là ba ruột. Ông không muốn cô thêm đau khổ và oán giận.
- Vâng.
Sau tiếng đáp lời ngắn gọn, Trịnh Việt Cường liền rời đi. Hắn là doanh nhân thành đạt, từng được các tờ báo nổi tiếng vinh danh, hắn chưa từng ngu ngốc đến mức làm ra những việc khiến tập đoàn thiệt thòi. Thế nhưng, lần này là ngoại lệ.
- Đức Sương, cảm ơn, xin lỗi. – Tiếng người đàn ông nghẹn ngào cất lên khi cánh cửa phòng vừa đóng lại.