Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 128: Không Nói Lời Từ Biệt - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:24

- Số tiền còn thừa không nhiều lắm, chị thay em gởi đến các nhân sự cấp cao của Kim Thế nhé, thay em gởi lời cảm ơn đến họ vì đã đồng hành cùng ba và công ty.

- Được. Chìa khóa phòng trọ của em đây, chị chỉ mới mua cho em cái tủ nhỏ đựng quần áo, hai cái nệm, mền, gối, bếp gas mini, mấy cái nồi, chảo và chén đũa. Khi nào em dọn tới đó thì báo chị, chị đến đưa em đi mua thêm đồ. – Lục Mỹ đặt chiếc chìa khóa nhỏ xuống bàn, giọng cô gần như lạt hẳn đi.

Hai cô gái nhìn nhau, nước mắt lưng tròng. Khương Lệ Na sợ rằng khi đứng trước toàn thể nhân viên Kim Thế để nói những lời cảm ơn cuối cùng, cô sẽ khóc. Cô không muốn hình ảnh yếu đuối này lọt vào mắt quá nhiều người. Lục Mỹ ôm lấy Khương Lệ Na, mong có thể ủi an cô phần nào.

Khoảnh khắc cùng Mỹ Liên bước ra khỏi cổng công ty, Khương Lệ Na bùi ngùi quay đầu nhìn lại nơi ba cô đã dành hơn hai phần ba thời gian của cuộc đời ông ở đây.

- Đừng khóc, nơi này vẫn thuộc về cháu mà, tất cả những gì của cậu chủ đều sẽ là của cháu mà. – Mỹ Liên cất tiếng an ủi.

- Vâng, cháu biết nhưng cũng có chút buồn ạ, buồn vì cháu quá vô dụng.

- Không đâu, người được cậu chủ yêu thương sao có thể là người vô dụng chứ? Chỉ là điểm mạnh của cháu không nằm ở những ngành kinh doanh này.

Khương Lệ Na phải công nhận là bà cô trung niên này rất biết cách ủi an người khác, không hổ là người mà Hà Chấn Đông chọn.

Lau nước mắt xong, cô cùng Mỹ Liên đến tiệm thuốc tây lớn để mua một ít thuốc bổ thần kinh, sau đó lại tới trung tâm thương mại. Cô không có ý định mua sắm cho mình, chỉ là muốn mua một ít đồ để tặng cho Mỹ Liên vì dù gì bà cũng đã chăm sóc cô rất ân cần trong mấy ngày nay.

Lúc cả hai về đến nhà, trời cũng xế chiều. Khương Lệ Na hăng hái cầm chổi quét sân trong khi Mỹ Liên phụ trách lau nhà. Sau đó cô vào bếp, cùng Mỹ Liên chuẩn bị bữa tối.

Cô muốn dọn dẹp căn nhà này lần cuối, nấu một bữa cơm trong căn bếp này lần cuối để rồi mai này, cô sẽ không còn cơ hội nữa.

Cô đã hiểu cảm giác khi mà người ta sắp đi xa thì tất cả đồ vật, thậm chí là mảnh đất vô tri cũng bỗng nhiên hiện hữu một tâm hồn.

Bữa tối diễn ra chỉ có hai người nhưng lại vô cùng ấm cúng và vui vẻ. Mỹ Liên không giấu gì Khương Lệ Na, tiết lộ cho cô biết trước đây bà từng là giúp việc cho nhà họ Hà và kể cho cô nghe về cái ngày mà Hà Chấn Đông được đón về từ trong nhà tù.

- Lúc đó, cậu ấy giống như là bị trầm cảm vậy. Cũng may là tình thương của ông bà chủ đã giúp cậu chủ vượt qua cú sốc đó và trở thành một doanh nhân ưu tú như bây giờ. Lúc nghe tin cậu Chấn Kiệt mất, tôi cũng muốn đi viếng nhưng bệnh liệt giường, mới khỏe lại gần đây và đang đi tìm việc làm mới thì được gặp lại cậu Chấn Đông. Âu cũng là duyên số. – Ánh mắt Mỹ Liên đượm buồn khi nói về chuyện đau lòng.

Hà Chấn Đông đã nói với bà rằng trong tương lai gần, anh và Khương Lệ Na sẽ kết hôn và bà sẽ được anh thuê làm người giúp việc lâu dài.

Tuy cũng có hơi bối rối khi biết anh sẽ kết hôn với người sắp trở thành em dâu anh nhưng dù sao thì Hà Chấn Kiệt cũng đã mất rồi nên bà thiết nghĩ chuyện này cũng không có gì trái với đạo đức cả. Anh nói sao thì bà nghe vậy, nào dám đào sâu chuyện đời tư của anh.

- Sao cô không xin vào nhà họ Hà làm lại mà phải đi tìm việc vậy ạ?

- Tại cháu không biết đấy thôi, nhà họ Hà có một quy định là những ai đã bước ra khỏi cửa nhà họ thì không thể quay lại. Ý cô là đối với người làm.

Bữa cơm lại tiếp tục trong lặng lẽ và khi kết thúc, Khương Lệ Na yêu cầu Mỹ Liên đi cắt trái cây, còn cô thì pha hai ly trà chanh.

Nhìn bóng lưng người giúp việc, Khương Lệ Na chỉ có thể âm thầm nói lời xin lỗi. Cô buộc phải cho Mỹ Liên uống thuốc mê để có thể rời đi dễ dàng.

Cả hai cùng nhau xem tin tức, ăn trái cây và uống nước. Thi thoảng, điện thoại của Mỹ Liên lại rung lên và khi liếc qua, Khương Lệ Na nhận ra bà đang nhắn tin cùng với Hà Chấn Đông.

Cô tin cả ngày nay, mình không để lộ bất kỳ sơ hở nào và thậm chí nếu bây giờ anh có phát giác ra chuyện gì thì anh cũng đâu thể mọc cánh mà bay về đây để giữ cô được.

Thời gian dần trôi và khi nhận ra người bên cạnh đang ngáp ngắn ngáp dài thì Khương Lệ Na cũng vờ vươn vai, tỏ vẻ buồn ngủ.

- Thôi, cháu đi ngủ trước đây, không làm gì nặng nhọc, chỉ dạo phố mua sắm thôi mà cũng mệt nữa. Cô cũng ngủ sớm đi ạ. À, sáng ngày mai cháu muốn ăn mì xào. – Cô mỉm cười, nhẹ nhàng rời khỏi sô pha.

- Ừ, chúc cháu ngủ ngon, mai cô sẽ làm món đó cho cháu.

Mỹ Liên nhanh chóng đáp lời, đồng thời nhắn tin lại cho Hà Chấn Đông. Và trước khi có thể quay về phòng thì bà đã gục xuống trên sô pha, ngủ thiếp đi.

Về phần Hà Chấn Đông, anh cảm thấy rất yên tâm và vui vẻ. Anh biết cô còn yêu anh mà. Có thể ban đầu cô chưa chấp nhận được nhưng sau khi có thời gian suy nghĩ kỹ càng, cô sẽ nhận ra anh là bến đỗ bình yên thứ hai, sau Hà Chấn Kiệt.

Nhân duyên đứt đoạn nối lại thì đã sao? Quan trọng là anh yêu cô tha thiết và tim cô vẫn còn chỗ cho anh.

- Sếp à, tới giờ lên máy bay rồi. – Trần Triệu Thu tiến lại, cầm lấy vali của anh và lên tiếng.

- Ừ, đi thôi.

Anh gật đầu, rời băng ghế chờ và cùng trợ lý tiến đến xếp hàng trước cửa lên máy bay. Trước khi anh để điện thoại về chế độ máy bay, anh đã kịp đọc được dòng tin nhắn hồi đáp từ người anh thương, cô bảo cô đợi anh về và giao Kim Thế cùng quãng đời còn lại của mình cho anh để anh giúp cô xử lý.

Câu nói mang theo giọng điệu hài hước này khiến anh cảm thấy cô đã quay lại là cô bé vô tư ngày xưa.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.