Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 155: Ánh Mắt Người Xưa - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:25
Tối đến, như thường lệ, đúng bảy giờ, Khương Lệ Na có mặt tại quán rượu. Hôm nay, cô bắt taxi vì Lý Phong đã lên máy bay từ sáng.
Sau khi thay xong bộ đồng phục, cô nhanh chóng bắt tay vào việc. Một ngày đi chơi với Trịnh Việt Cường khiến tâm trạng cô rất thoải mái nhưng đôi chân hơi mỏi.
- Chào phó quản lý. – Cô cúi đầu chào khi thấy phó quản lý đi ngang.
- Ừ, à, Lệ Na này, phòng VIP số ba vừa có khách đặt, em vào đó mở máy lạnh lên trước đi, coi bàn ghế có xiên xẹo gì thì chỉnh lại nhé. Nghe bảo đi đông lắm, mười mấy người.
- Vâng ạ.
Nhanh như một con sóc, Khương Lệ Na chạy đến phòng VIP số ba và nhấn remote, mở máy lạnh lên, sau đó chỉnh lại các ghế sô pha cho ngay ngắn, kiểm tra nhà vệ sinh có sạch hay chưa rồi mới mở hệ thống hát karaoke lên nhưng vẫn để chế độ im lặng.
- Tốt rồi, đi đông vậy chắc sẽ gọi nhiều món và rượu lắm đây. – Cô thì thầm trong lúc đóng cửa lại.
Lúc cô nàng ra lại sảnh chính đã thấy khách khứa ngồi đông nghẹt cả. Cô phải công nhận là giới trẻ rất chịu chi cho mấy khoản rượu chè này.
Có lẽ sẽ không ai biết rằng khi thấy thương hiệu rượu của công ty mình vẫn được các quán rượu ưu ái cho vào danh sách thức uống, cô vui biết bao nhiêu.
Tuy đó là dòng rượu dành cho các khách hàng có thu nhập trung bình nhưng cũng có những vị khách giàu sụ thích thưởng thức và khen ngon.
- Lệ Na, ba con mực nướng, dĩa trái cây và một chai rượu Chateau Palmer Margaux Grand Cru Classe 1855 cho bàn số tám. – Cô nhân viên trẻ tóm tay Khương Lệ Na lại và nói gấp trước khi chạy đến chào hỏi nhóm khách hàng mới bước vào.
- Được.
Thoắt cái, Khương Lệ Na đã có mặt trong nhà bếp. Trong quán rượu này, cô thích nhất là khu vực nhà bếp, khi vào đây, cô tha hồ ngửi mùi mực nướng, ngắm nhìn sự phối hợp nhịp nhàng của các cô, các chú và quan trọng là cô muốn tìm cảm giác ấm cúng trong căn bếp, cảm giác mà có lẽ mãi về sau, chưa chắc cô có thể cảm nhận được trong chính nơi mình đang sống.
Sau khi thông báo, cô đến quầy, lấy chai rượu vang, đá lạnh cùng ly rồi bưng đến bàn số tám, khui, rót cho khách, sau đó quay lại nhà bếp.
- Mười con mực nướng, năm dĩa trái cây nhưng yêu cầu vào phòng rồi mới cắt, năm dĩa mì xảo hải sản, sáu dĩa tôm nướng, ba dĩa gà chiên nước mắm và hai dĩa chả giò lớn. – Một cô nhân viên chạy xộc vào, vừa đưa tờ giấy ghi chú vừa đọc một mạch.
- Khách phòng số ba sao? – Khương Lệ Na buộc miệng hỏi.
- Đúng rồi, lát cô phụ tôi bê vào nhé, giờ tôi đi lấy rượu đây, họ uống Chateau Angelus Premier Grand Cru Classé A - Saint Emilion 1995, huhu. Xin thông báo toàn là trai xinh gái đẹp, cẩn thận xịt máu mũi đấy. À, mang trái cây vào trước đi, để họ có cái bỏ vào miệng trước.
Cô nàng hào hứng vỗ vào vai Khương Lệ Na rồi chạy bay chạy biến. Nếu Khương Lệ Na nhớ không nhầm thì chai rượu ấy có giá gần hai ngàn đô la chứ chẳng rẻ đâu.
Nếu nhóm khách đi tầm mười mấy người thì ít nhất, họ sẽ uống khoảng năm, hoặc sáu chai. Riêng tiền rượu thôi là một con số khổng lồ.
- Đây, ba mực, một dĩa trái cây.
Chiếc khay đựng thức ăn được một dì làm bếp đưa ra và Khương Lệ Na nhanh chóng đón lấy, đi nhanh về phía sảnh chính.
Tuy khách đông sẽ khiến nhân viên rất mệt nhưng Khương Lệ Na rất vui vì chỉ khi quán làm ăn phát đạt, cô và mọi người mới có việc làm ổn định.
Lúc Khương Lệ Na quay lại nhà bếp, mâm trái cây và mực nướng đã sẵn sàng. Cô cùng một nhân viên phục vụ nữa cùng nhau bê chúng vào phòng VIP số ba.
Khoảnh khắc cửa vừa mở ra, đã nghe tiếng nhạc tưng bừng và trước màn hình là mấy anh chàng đẹp trai đang nhảy nhót, hát ca.
Cả hai cô gái cúi đầu chào dù không biết có vị khách nào nhìn thấy cử chỉ này hay không.
- Cô đi sang bên kia, tôi qua bên này. – Cô nhân viên nói và nhanh chóng bước sang cánh trái, đặt khay mực nướng lên khoảng trống của chiếc bàn và bắt đầu mang bao tay, xé mực.
Còn Khương Lệ Na chậm chân hơn một chút bởi vào lúc cô toan bước đi thì gương mặt lạnh lùng của Hà Chấn Đông đã lọt vào tầm mắt cô.
Anh ngồi giữa hai cô gái và cô chỉ có thể nhận ra cô gái phía bên phải anh là Sara, nhân viên lễ tân, còn người bên trái thì cô không biết.
Toàn thân cô bỗng lạnh toát và đôi chân bỗng yếu đi, suýt chút đứng không vững. Cô cúi đầu, bước thật mau đến góc bên phải, đặt mâm trái cây xuống và cầm d.a.o lên, tập trung gọt vỏ mấy quả táo trước.
Tuy đã cố trấn an bản thân rằng Hà Chấn Đông cũng như bao nhiêu vị khách khác và theo như lời Lý Phong nói thì anh không có quyền bắt hay giữ cô trừ khi cô tự nguyện đồng ý nhưng không hiểu sao tay chân cô cứ run bần bật không thôi.
Ngồi cách cô một khoảng nhưng ánh mắt của Hà Chấn Đông vẫn xuyên qua những ánh đèn chớp tắt và nhìn thẳng vào cô gái đang cúi gầm mặt trong góc tường.
Hóa ra cô làm việc ở đây sao? Rốt cuộc cô đang nghĩ gì mà từ bỏ vị trí cao trọng anh dâng cho cô để chạy đến đây làm một nhân viên phục vụ.
Liên Hoa thấy Hà Chấn Đông cứ nhìn chằm chằm cô gái đang gọt trái cây thì cũng không kiềm được tò mò mà nhìn theo anh. Cô tự hỏi chẳng lẽ anh thích cô phục vụ này, vừa gặp liền thích?