Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 180: Đại Lộ Buồn - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:27
- Sáng nay, tôi liều mạng đi hỏi chị Sara thì được biết chiếc váy đó đúng là do chủ tịch mua đấy. Thế nhưng chị ấy nói anh ấy cũng đã trả tiền rất nhiều váy áo cho chị ấy. Tôi nghĩ là Liên Hoa hưởng phước của Trần Triệu Thu thôi, đi chung nên được chủ tịch tặng đấy. – Một cô gái lên tiếng.
- Quan trọng là chị Sara không phải con gái, ý tôi là.. chị Sara thích con gái. – Một cô gái khác chen vào.
- Nhưng Liên Hoa trông giống hôn thê của cố phó tổng giám đốc đó chứ. Có thể chủ tịch ưu ái cô ấy vì điều này.
Kết quả là, nhóm nhân viên tiếp tân cũng không thể kết luận được liệu Liên Hoa có phải là bà chủ tương lai của họ không. Việc cô được thăng chức một cách nhanh chóng cũng không có gì đáng ngạc nhiên bởi trước đó đã có tiền lệ là Trần Triệu Thu, vào làm một tháng và bay vèo lên cái ghế sát với tổng giám đốc nhất.
Đúng chín giờ, cuộc họp diễn ra. Mặc dù Hà Chấn Đông đang thất tình nhưng anh vẫn cố tập trung cao độ, tiếp nhận các đề xuất, ý kiến và ra quyết định xử lý.
Mãi đến gần mười một giờ trưa, cuộc họp mới đi đến hồi kết. Việc thu mua các vị trí đắc địa để xây dựng các khu du lịch nghỉ dưỡng trong nước được Hà Chấn Đông giao cho Trần Triệu Thu, các phần việc khác cũng được anh giao cho đúng người, đúng năng lực, đồng thời ký quyết định bổ nhiệm thêm hai phó tổng giám đốc.
- Được rồi, cuộc họp kết thúc tại đây, mọi người có thể ra ngoài. – Hà Chấn Đông gấp tập hồ sơ lại và cất tiếng.
Ban lãnh đạo tập đoàn đồng loạt cúi chào và lần lượt rời đi. Còn Sara, theo sự phân phó của anh, thay mặt anh đi dùng bữa trưa với đối tác. Anh đang rất mệt và không muốn ra ngoài hay gặp gỡ ai thêm.
Liên Hoa cũng nhận ra vẻ mệt mỏi của anh nên ngay khi ôm tài liệu về phòng làm việc của Trần Triệu Thu, cô lấy cớ đi pha cà phê nhưng là đi làm một ly nước chanh đường và mang đến phòng làm việc của Hà Chấn Đông. Tần ngần một lúc, cô đưa tay lên gõ hai cái và chờ đợi.
- Vào đi.
Vốn dĩ Hà Chấn Đông ngỡ là Trần Triệu Thu nhưng khi nhìn thấy Liên Hoa, anh liền chống tay xuống sô pha và ngồi dậy. Nhìn ly nước trên tay cô, đôi chân mày anh khẽ nhíu lại.
- À, em thấy chủ tịch mệt nên làm ly nước chanh cho anh. Nước chanh đường có tác dụng giảm căng thẳng và mệt mỏi đấy ạ. – Cô đặt ly nước xuống bàn, ngại ngùng giải thích.
- Cảm ơn em. Cứ để đây, lát anh uống.
Liên Hoa nhoẻn miệng cười rồi chậm rãi ra khỏi phòng. Chờ khi cánh cửa đóng lại, Hà Chấn Đông liền ngả lưng trở lại sô pha và nhắm mắt. Anh mệt đến mức chẳng thiết ăn hay uống gì nữa. Mãi cho đến khi Sara quay lại thì đá trong ly đã tan sạch sẽ nên cô đành mang nó đi đổ và gọi anh dậy ăn cháo.
Chiều đến, Hà Chấn Đông vác tấm thân tàn về nhà. Trông bộ dạng ủ dột của anh, Hoàng Thi Vịnh đoán già đoán non rằng Khương Lệ Na đã giữ lời hứa, tỏ thái độ dứt khoát với con trai bà.
Lúc anh tắm xong thì bữa cơm tối cũng đã được dọn lên. Bàn ăn vốn có bốn người thì giờ chỉ còn lại ba người.
- Dạo này con không về nhà thường xuyên nên ốm thấy rõ rồi đó. Ăn nhiều chút đi. – Hoàng Thi Vịnh cất tiếng.
- Ốm nhưng con khỏe mẹ ạ. Mẹ đừng lo. – Anh cười đáp.
- Công việc quan trọng nhưng sức khỏe quan trọng hơn. Làm gì thì cũng vừa tầm tay thôi, vươn xa quá lại mệt. – Hà Chấn Quốc cũng lên tiếng khuyên con mình.
Từ ngày ông giao toàn quyền vào tay Hà Chấn Đông, anh đã tiến hành mở rộng hoạt động kinh doanh của Hoa Vinh, thông báo tuyển dụng nhân lực được đăng trên khắp các phương tiện truyền thông.
Lúc còn ở độ tuổi như anh, ông cũng đam mê kiếm tiền và khuếch trương thương hiệu nhưng lúc này, ông cảm thấy như vậy là đủ rồi, không muốn con mình ngay cả thời gian dành cho bản thân cũng không có.
Ngày trước, ông có vợ đồng hành trong cuộc sống, được bà động viên, an ủi, cảm thông nên áp lực giảm đi nhiều, còn con trai ông thì chỉ có một mình lẻ bóng, đâu phải chuyện gì người ta cũng có thể tâm sự với ba mẹ được.
- Con biết lượng sức mình mà ba. – Hà Chấn Đông cố nặn ra một nụ cười tươi để chứng minh bản thân mình vẫn ổn.
Những ngày sau đó, anh không sang bờ Bắc, không ngủ khách sạn mà đều đặn về nhà khiến Hoàng Thi Vịnh vô cùng yên tâm vì đã cắt đứt được mối nhân duyên ngang trái giữa anh và Khương Lệ Na. Bà biết con mình sẽ buồn nhưng bà tin không có nỗi buồn nào sẽ kéo dài mãi, rồi anh sẽ quên và đón nhận người đến sau.
Để có thể giúp Hà Chấn Đông sớm bước ra khỏi quá khứ nên khi ngày cuối tuần đến, Hoàng Thi Vịnh chủ động gọi điện cho Liên Hoa và mời cô tới nhà bà dùng bữa cơm.
Để tránh việc Hà Chấn Đông nghi ngờ, cả hai thống nhất sẽ nói với anh rằng họ gặp nhau ở trung tâm mua sắm và cô đã đỡ bà khi bà bị choáng, suýt ngã cầu thang và sau đó giúp bà lấy thuốc uống.
Đúng sáu giờ, Liên Hoa đã có mặt trên bàn ăn trước sự ngỡ ngàng của Hà Chấn Đông và khi nghe mẹ mình nói về lần gặp gỡ đầu tiên của hai người, cơ mặt của anh mới giãn ra đôi chút. Hóa ra, có những việc trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.
- Cảm ơn em đã giúp mẹ anh.
- Không có gì đâu ạ. Lúc đó em chỉ nghĩ phu nhân cũng như mẹ em thôi. – Liên Hoa bẽn lẽn đáp lời anh.
- Con nói xem, đây có phải là duyên phận không? Lúc nghe con bé nói đang làm ở Hoa Vinh, mẹ vô cùng ngạc nhiên vì quá trùng hợp đấy.
Suốt bữa cơm, Hoàng Thi Vịnh cũng bóng gió bày tỏ bản thân muốn có một đứa con dâu và một đàn cháu trai, cháu gái để vui nhà vui cửa nhưng Hà Chấn Đông phớt lờ, không lên tiếng, chỉ khi đổi chủ đề thì anh mới nói vài ba câu. Khi kết thúc bữa ăn, anh cũng vâng lời mẹ, đưa Liên Hoa về phòng trọ.