Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 182: Trăng Soi Hè Phố - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:27
Rời khỏi quán nướng, Trịnh Việt Cường lại đưa Khương Lệ Na đi dạo phố và ăn thêm vài món lặt vặt. Công việc của cô bây giờ theo khung giờ hành chính nên có thể lang thang thoải mái.
Tận tám giờ tối, cô mới đề nghị người đàn ông đưa mình về. Cô sợ nếu cô không chủ động lên tiếng, e rằng Trịnh Việt Cường sẽ dính bên bờ này tới sáng mất, trông hắn không có vẻ gì là nôn nóng quay về, cứ như muốn định cư bên này luôn vậy.
- Thả em ở đầu hẻm là được rồi, xe vào hẻm cũng lọt nhưng lại mất công anh chạy lui. – Cô chỉ vào con hẻm trước mặt và nói.
- Được.
Dù rất muốn xem nơi cô ở nhưng cô đã nói vậy nên Trịnh Việt Cường đành nghe theo. Hắn không rời đi ngay khi cô xuống xe mà đứng đó nhìn bóng lưng cô xa dần, thi thoảng, lại thấy cô dừng lại, quay đầu, vẫy tay ra hiệu cho hắn mau quay về.
Đường vào con hẻm không có nhiều đèn điện, trăng đêm nay cũng không tròn, ánh sáng yếu ớt đó không thể soi tỏ lối cô đi, khiến cho bóng lưng mảnh mai trông càng thêm cô độc.
Dẫu có lưu luyến thế nào thì cũng phải rời xa. Khi ảnh hình người con gái đã khuất khỏi tầm mắt, Trịnh Việt Cường cũng lái xe đi.
Sương đêm rơi mỗi lúc một nhiều và dần biến mất khi ánh nắng của ngày mới xuất hiện. Trong văn phòng chủ tịch, Hà Chấn Đông đang miệt mài đọc và ký các hồ sơ.
Ban đêm, anh mất ngủ, ban ngày, mắt anh díu lại nên phải cần đến cà phê và Sara đang đứng ở quầy pha chế trong quán cà phê đối diện tập đoàn để mua cho anh.
- Vào đi. – Anh cất tiếng khi nghe có người gõ cửa.
Trần Triệu Thu đẩy cửa, bước vào, tiến đến cạnh anh và đặt tập hồ sơ cần có chữ ký của anh xuống.
Hà Chấn Đông cầm lên, đọc nhanh rồi đặt bút ký vào, tiện thể hỏi hắn thời gian chính xác mà nhóm đối tác trẻ bên bờ Bắc sẽ sang đây.
Hôm đó, Hà Chấn Đông đã hứa sẽ mời họ để xin lỗi về việc anh bỏ đi giữa chừng và cách đây mấy hôm, Trần Triệu Thu nói với anh rằng có mấy người vừa nhắc hắn.
- À, em quên nói lại với anh, họ hẹn tối mai ạ. Nếu anh bận việc gì thì em sẽ bảo họ dời ngày.
- Không bận gì. Cứ quyết định tối mai đi.
- Họ nói đưa theo hai cô gái đi cùng chúng ta hôm trước.
- Vậy thì đưa theo. – Anh đưa trả tập hồ sơ cho hắn, đáp gọn.
- Chiều nay em sẽ sang bờ Bắc ký mấy cái hợp đồng.
- Ừ.
Hai mắt Trần Triệu Thu mở to, chớp chớp mấy cái rồi nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. Sao mặt anh chẳng có chút cảm xúc gì khi nghe hắn nhắc đến nơi Khương Lệ Na đang sinh sống vậy?
Hai người họ lại đường ai nấy đi rồi à? Hắn có nên nói cho anh biết việc Trịnh Việt Cường đưa cô ấy đi ăn thịt nướng không?
Cuối cùng, hắn rời đi mà không nói gì thêm. Lúc đóng cánh cửa phòng lại, hắn bất giác thở dài, tựa lưng vào tường, nhìn đến bộ vest mình đang mặc.
Các cuộc họp và gặp gỡ ngày càng nhiều nên có lẽ hắn phải đi may thêm mấy bộ vest, áo sơ mi, quần tây vì ở cái chức vụ này, hắn cũng giống như bộ mặt của Hoa Vinh vậy.
Trần Triệu Thu không hề biết rằng chỉ vì hắn nhắc đến bờ Bắc mà tâm trạng Hà Chấn Đông bỗng trở nên tồi tệ hẳn. Khoảng thời gian này, anh gồng mình, ép mình đừng suy nghĩ về người con gái đó nhưng cuối cùng, bức tường thành mà anh đang xây cũng đã vỡ vụn, đưa cảm xúc đang dần tốt lên trở về vạch xuất phát.
Cây viết trên tay anh rơi xuống, hai tay anh ôm lấy đầu. Rốt cuộc cô đã đi đâu? Làm công việc gì? Môi trường làm việc có tốt không? Cô nghĩ gì khi đột ngột cắt đứt liên lạc với anh như vậy?
- Sếp, cà phê của anh đây. – Sara đặt ly cà phê xuống trước mặt anh, cười vui vẻ.
- Cảm ơn em. À, tối mai em đi tiếp khách cùng anh nhé. Nhóm thừa kế ở bờ Bắc.
- Không vấn đề gì. À, chiều nay anh có hẹn với chủ tịch thành phố đấy nhé.
- Anh nhớ.
Cả hai cùng lúc mỉm cười và quay lại với công việc của mình. Trong phòng phó tổng, Trần Triệu Thu cũng tập trung xử lý hồ sơ vì hai giờ chiều nay, hắn sẽ rời công ty.
Hôm trước, trong lúc trò chuyện về các chủ đề liên quan đến thời trang, trang phục thì đối tác bên ấy có giới thiệu cho hắn một tiệm may lớn, chuyên may đồ cho giới thượng lưu và theo như ông ấy nói, ông ấy là khách quen ở nơi đó. Thế nên, chiều nay hắn dự định đi sớm một chút, tới đó may vài bộ đồ.
Đúng hai giờ, Trần Triệu Thu rời văn phòng sau khi giao một số việc cho Liên Hoa. Hắn theo địa chỉ trên card visit, lái xe thẳng đến tiệm may Ý Phi. Trông thấy vị khách nam cao ráo, đẹp trai, bà chủ vội rời khỏi bàn làm việc, tiến lại chào hỏi.
- Tôi muốn may quần áo. Đây là lần đầu tôi đến. – Trần Triệu Thu lên tiếng.
- Vậy cậu chọn vải đi, sau đó, hãy chọn một trong các thợ may lành nghề này may cho cậu. Tay nghề thì ai cũng giỏi cả, cậu cứ yên tâm.
Hắn gật đầu rồi theo tư vấn của bà chủ, chọn được mấy xấp vải. Tiếp đó, là chọn thợ may. Khi nhìn vào những tấm ảnh của các thợ may, hắn gần như bất động khi đập vào mắt hắn là gương mặt rất quen thuộc của Khương Lệ Na.
Trong có mấy giây mà nhiều câu hỏi xuất hiện liên tục trong đầu hắn. Lẽ nào đây là công việc mới mà Hà Chấn Đông tìm cho cô sao? Chắc không phải đâu nhỉ? Nếu sếp hắn đưa cô vào đây làm thì hẳn anh đã lôi kéo mấy lãnh đạo lẫn nhân viên của Hoa Vinh đến ủng hộ rồi. Ít nhất, anh cũng phải kêu hắn đến gặp cô để may vài bộ chứ.
- Cậu à. – Bà chủ cất tiếng gọi vì thấy vị khách đột nhiên đông cứng.
- À, cô ấy, tôi chọn thợ may này, Khương Lệ Na. – Trần Triệu Thu giật mình, chỉ tay vào ảnh và đáp.