Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 97: Giấc Mơ Hoang - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:22
Thấy bản thân quá bất ổn nhưng không biết mình bị gì nên Khương Lệ Na liền nghĩ ngay đến Hà Chấn Kiệt và cố gắng nhặt túi xách lên để lấy điện thoại gọi cho anh.
Lục tìm một hồi vẫn chẳng thấy con dế yêu của mình đâu nên cô chỉ còn cách ráng đi ra ngoải để tìm anh. Thế nhưng, ngay khi cô vừa chui ra khỏi cửa thì một gã đàn ông đã sấn tới và nắm tay cô kéo đi.
Khương Lệ Na nheo mắt mấy lần và nhận ra đây không phải Hà Chấn Kiệt. Cô liền vươn tay bám vào cây cột, trụ lại.
- Buông tôi ra, anh là ai vậy? Tôi không.. không quen anh.. - Cô nói trong tiếng thở dốc.
- Đi nào, bé ngoan, đi cùng anh, anh sẽ giúp em hết khó chịu. – Phùng Nam vừa dỗ ngọt vừa gỡ tay cô ra khỏi cây cột.
Biết mình đang rơi vào tay một gã dê xồm nhưng Khương Lệ Na không thể nào kêu cứu ai vì xung quanh đây vắng hoe bởi mọi người đang quây quần trong sảnh tiệc.
Hơn nữa, giọng cô bây giờ yếu ớt, gần như khàn đặc, không thể hét lớn. Nước mắt cô chảy dài vì sợ hãi, đầu lắc liên tục thể hiện sự phản kháng theo phản xạ.
Phùng Nam nở một nụ cười quỷ dị rồi kéo mạnh tay, thành công tách Khương Lệ Na ra khỏi điểm bấu víu cuối cùng của cô rồi lôi cô đi về hướng thang máy.
Một vài nhân viên từ thang máy bước ra, lễ phép cúi chào hai người họ. Tất cả đều cho rằng đây là một đôi tình nhân, vì người phụ nữ uống say nên người đàn ông mới phải chật vật ôm cô ấy về phòng.
Thang máy nhanh chóng nhảy số lên các tầng rồi dừng lại. Khổ thân cho Phùng Nam, vì hắn nôn nóng chiếm đoạt người đẹp nên ấn nhầm số tầng. Khi kéo Khương Lệ Na ra khỏi thang máy, hắn vội đưa cô đến căn phòng mà Trịnh Tú Trân đã thuê.
- Ủa, không phải.
Trong lúc Phùng Nam đang hoang mang mà lơ là thì Khương Lệ Na liền nhân cơ hội thoát ra khỏi vòng tay hắn và chạy đi. Cô không biết đây là đâu nữa, chỉ biết rằng cô không thể rơi vào tay hắn được.
- Đứng lại.
Bước chân cô loạng choạng trên đôi giày cao gót, cố dồn hết tất cả sức lực và lý trí còn sót lại để chạy và khi đến trước một căn phòng VIP, cô không còn sức nữa, ngã luôn xuống sàn. Ở cự ly gần, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi giày đen bóng loáng của đàn ông.
- Lệ Na, có sao không? Đi từ từ chứ, mang giày cao gót mà chạy làm gì? – Hà Chấn Đông vội vàng cúi xuống và đỡ cô đứng lên.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đã in sâu vào trong tiềm thức, Khương Lệ Na liền vớt vát chút sức lực, ngẩng đầu nhìn gương mặt người đàn ông ở cự ly gần.
Ngay giờ phút tưởng chừng như sắp rơi xuống vực sâu này, được nhìn thấy anh khiến cho trái tim cô lấn át hoàn toàn lý trí, cô nhận ra mình vẫn không thể ngừng yêu anh, càng cố kiềm nén và chôn vùi quá khứ thì tình yêu âm ỉ này càng bùng lên mãnh liệt.
Phía xa xa, Phùng Nam tức đến nổ mắt khi thấy cô gái mà hắn sắp có được đang tựa vào lòng Hà Chấn Đông. Hắn thầm trách bản thân quá hấp tấp, ấn số thang máy thôi mà cũng nhầm. Chuyện đã thành ra thế này, hắn cũng đành chịu, quay lưng đi trong hậm hực.
- Sao kỳ vậy? Ban nãy còn tỉnh như sáo mà? Em uống rượu gì vậy?
Hà Chấn Đông vội vàng mang Khương Lệ Na vào trong phòng. Cô đã thành ra cái bộ dạng này mà còn đòi đi theo anh gặp đối tác ư? Cô muốn anh mất mặt đấy à? Anh tự hỏi Hà Chấn Kiệt làm gì mà để vợ tương lai của nó uống nhiều như vậy?
Rượu vang say hỗn, lúc uống thì cảm thấy không sao nhưng khi rượu ngấm vào cơ thể thì say đột xuất, khiến người ta không biết mình say khi nào.
Vốn dĩ Hà Chấn Đông định đặt cô xuống giường rồi sẽ gọi cho Hà Chấn Kiệt đến chăm sóc cô nhưng khi cánh cửa phòng đóng lại, cô cứ bám dính lấy anh như keo dán, tay chân bắt đầu làm loạn, sờ mó lung tung trên cơ thể anh. Đầu cô liên tục cọ vào ngực anh.
- Gì vậy? Sao em lại thế này? Say rượu vào thì biến thành cái gì vậy? Ngoan, buông anh ra để anh còn gọi..
Hà Chấn Đông còn chưa nói hết câu thì chiếc túi xách đeo trên vai Khương Lệ Na đã rơi xuống sàn. Cô chưa kịp kéo dây khóa lại nên số mỹ phẩm cùng điện thoại bên trong bị văng tứ tung, bao gồm chai nước hoa có chứa thuốc kích dục mà Trịnh Tú Trân đã bỏ vào. Nắp của nó vốn không được vặn vào kỹ càng, thêm lực tác động lúc này khiến nó bung nắp, chảy hết ra sàn nhà.
- Chấn Đông.. Chấn Đông.. giúp em với, em khó chịu quá. – Cô đưa đôi mắt ngấn nước nhìn anh và cầu xin.
Lúc này, Hà Chấn Đông mới nhận ra sự bất thường trên cơ thể cô, không giống như biểu hiện của một người say rượu.
Đã từng uống nhầm thứ thuốc chết tiệt ấy một lần nên anh nhanh chóng hiểu ra. Anh thật sự không biết cô uống thuốc vào lúc nào. Rõ ràng cô đã ở cạnh Hà Chấn Kiệt trong suốt bữa tiệc kia mà, thuốc đâu ra mà uống được chứ?
- Để anh gọi Chấn Kiệt đến đây. Ngoan, thả anh ra cho anh còn gọi điện.
Sau vài phút chật vật, Hà Chấn Đông cũng mang được cô gái đang đeo bám lên người mình như cái dây leo và hôn loạn trên mặt mình đến giường. Cúc áo của anh cũng bị cô nàng cởi ra để lộ vòm ngực săn chắc.
Nếu không phải là cô, anh đã mạnh tay hất ra rồi, anh sợ làm cô đau, sợ cô va đập xuống sàn nên phải nhẹ nhàng, từ tốn giải quyết vấn đề.