Nhầm Đối Tượng Liên Hôn, Thái Phó Vừa Tranh Vừa Giành - Chương 32

Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:22

Bùi Triệt ở đây ngồi đợi nàng nửa ngày, chỉ để hỏi câu này ư?

Là vì nàng say rượu gây ra chuyện lộn xộn, khiến y hiểu lầm rồi sao?

Khương Thời Nguyện ngẩng đầu nhìn thần sắc của Bùi Triệt, muốn xem y có giận dữ không.

Nhưng thần sắc nam nhân vẫn luôn trầm ổn như nước, Khương Thời Nguyện chẳng thể nhìn ra điều gì, nàng chỉ có thể dựa vào lòng mình mà đáp: “Ta không hối hận.”

Khương Thời Nguyện ngữ khí kiên quyết: “Thái phó nếu không tin, ta có thể thề với trời.”

Khương Thời Nguyện vừa định thề, bàn tay vừa giơ lên, đột nhiên bị một bàn tay lớn ấm áp nắm chặt.

Bùi Triệt ấn tay nàng xuống, nắm trong lòng bàn tay: “Gia tộc Bùi thị, từ trước đến nay không có chuyện hòa ly, gả cho ta, vậy thì bất kể sống chết, đều phải cùng ta. Nàng có bằng lòng không?”

Sự chú ý của Khương Thời Nguyện hoàn toàn không nằm ở lời nói của y, mà lại rơi vào bàn tay khớp xương rõ ràng đó.

Y cứ thế nắm lấy tay nàng, tự nhiên như vậy, nhiệt độ nóng bỏng, như muốn làm người ta tan chảy.

Tim Khương Thời Nguyện lại đập thình thịch hai cái, trong đầu kỳ lạ nảy ra một ý nghĩ –

Đúng rồi, Bùi Thái phó cũng thấy chạm vào nhau trước không phạm pháp.

Khương Thời Nguyện hối hận rồi, vừa nãy sao không nhân cơ hội sờ thêm bên mặt kia của Bùi Triệt chứ?

Cơ hội ngàn năm có một này, đã bỏ lỡ mất rồi.

Khương Thời Nguyện mơ màng suy nghĩ, không nghe rõ Bùi Triệt đang nói gì, chỉ nghe thấy câu cuối cùng của Bùi Triệt: ‘Nàng có bằng lòng không?’.

Nàng sao có thể không bằng lòng?

Sợ câu trả lời bằng lời nói không đủ khiến y tin phục, Khương Thời Nguyện vươn tay, các ngón tay chen vào giữa kẽ ngón tay của Bùi Triệt –

Bàn tay vốn đang bị nắm lấy, biến thành mười ngón tay đan chặt.

“Thái phó, ta bằng lòng.”

Bùi Triệt thần sắc khẽ sững, nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau, lại nhìn thần sắc trịnh trọng của Khương Thời Nguyện, chợt bật cười thành tiếng.

Bùi Triệt khẽ cười, giữa hàng mày khóe mắt như gợn lên một hồ nước xuân, giọng nói cũng vô thức trở nên dịu dàng hơn.

“Vậy thì ngày mai đừng chạy loạn nữa, ta sẽ mời Ninh Đức Hầu lão phu nhân đến tận cửa làm mai nói chuyện hôn sự cho ta. Những lễ nghi cần có, tuyệt đối sẽ không thiếu một thứ gì.”

Ninh Đức Hầu lão phu nhân đức cao vọng trọng, cùng lão hầu gia ân ái một đời, phàm là mối mai do bà ta làm, thì không có mối nào không viên mãn.

Bùi Triệt dặn dò, giọng nói như đang dỗ dành trẻ nhỏ.

Khương Thời Nguyện nghe mà tai nóng bừng, mãi đến khi xuống xe ngựa, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa nguội đi.

Nàng nhớ ra rồi.

Ở Thiên Hương Cư, nàng đã gây ra một chuyện lộn xộn, sau đó cũng đã thổ lộ tâm sự với y.

Nàng hỏi y có thích tửu lầu mà nàng chọn không.

Bùi Triệt nói: Thích.

“Tiểu thư, túi thơm của người đâu rồi?”

Khương Thời Nguyện vừa xuống xe, Hồng Đậu lập tức chạy ra đón, vừa nhìn đã phát hiện túi thơm trên eo Khương Thời Nguyện đã biến mất.

Đó là chiếc túi thơm đầu tiên tiểu thư tự tay làm, tuy tay nghề không tinh xảo lắm, nhưng tiểu thư cực kỳ quý trọng, tối qua còn đặc biệt tìm ra để đeo.

Khương Thời Nguyện nghe vậy, sắc mặt chợt biến, cúi đầu nhìn xuống, eo quả nhiên trống rỗng.

Nàng rõ ràng nhớ lúc ăn cơm vẫn còn, là rơi ở Thiên Hương Cư hay rơi trên xe ngựa của Bùi Triệt?

Khương Thời Nguyện không nhớ ra, nàng thậm chí còn không biết mình ra khỏi Thiên Hương Cư bằng cách nào, huống chi là một chiếc túi thơm nhỏ bé.

Khương Thời Nguyện đang định bảo Hồng Đậu đến Thiên Hương Cư hỏi thăm, Hồng Đậu đoán: “Có lẽ bị Bùi Thái phó nhặt được rồi?”

“Không thể nào.” Khương Thời Nguyện lập tức phủ nhận, ngữ khí khẳng định.

Hồng Đậu nghi hoặc: “Tiểu thư sao lại khẳng định như vậy?”

Khương Thời Nguyện khẽ cười khổ.

Bởi vì chiếc túi thơm này, năm đó chính là bị Bùi Triệt trả lại, y làm sao có thể giữ nó nữa?

Nàng cũng không biết mình nghĩ gì, sao lại nghĩ đến việc đeo món đồ cũ này đi hẹn hò.

Chắc chắn là nàng bị ma xui quỷ ám rồi.

“Mất rồi thì cứ mất đi, đừng tìm nữa, cũng không phải là thứ gì quan trọng.”

Khương Thời Nguyện nói.

Hồng Đậu lại nhận thấy, biểu cảm vốn đang vui mừng của tiểu thư, chợt tối sầm lại.

Tiểu thư rõ ràng rất quan tâm đến chiếc túi thơm này, sao lại nói không cần nữa?

Hồng Đậu đang định khuyên thêm vài câu, dưới bậc cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, hô lên –

“Khương đại tiểu thư.”

Khương Thời Nguyện quay đầu, chỉ thấy Mặc Vũ, tiểu tư thân cận bên cạnh Thẩm Luật Sơ, thở hổn hển chạy tới, mắt chằm chằm nhìn nàng.

“Sao lại là ngươi nữa?” Hồng Đậu chợt thấy xui xẻo, bực bội nói.

Mặc Vũ trên mặt nóng bừng, trước đây vốn luôn là bọn họ theo Thẩm Luật Sơ vênh váo hống hách với Khương Thời Nguyện và những người bên cạnh nàng, bao giờ từng bị khinh bỉ như vậy chứ.

“Khương cô nương, Thế tử gia nhà ta sai tiểu nhân đến hỏi, cô nương có phải bị bệnh rồi không?” Mặc Vũ ngượng ngùng nói.

Ha, Thẩm Luật Sơ vậy mà cũng biết quan tâm người khác sao?

Trước đây, Thẩm Luật Sơ toàn thấy tiểu thư bị thương chảy m.á.u mặt mày tái mét cũng chẳng hỏi một câu, chỉ bảo tiểu thư đừng giả vờ yếu đuối!

Đây còn là Thẩm Thế tử ngạo mạn đó ư?

Hồng Đậu nghe vậy, trong lòng toàn là khinh bỉ,

Nam nhân đúng là tiện!

Lúc đối tốt với ngươi thì vô cùng tự mãn, vừa rời đi là bắt đầu bày trò lấy lòng.

Đáng tiếc, muộn rồi!

“Mở to mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ, tiểu thư nhà ta khỏe mạnh lắm, nếu ngươi còn dám nguyền rủa người khác, ta sẽ đánh cho ngươi phải tìm răng khắp nơi!” Hồng Đậu hung tợn nói, đầy vẻ ngổ ngáo.

Mặc Vũ trên mặt càng thêm xấu hổ, Khương Thời Nguyện đang đứng ngay trước mặt hắn, không cần dùng mắt cũng biết, Khương Thời Nguyện khỏe mạnh bình thường, sao có thể bị bệnh được.

Nhưng lời này là do Thế tử gia dặn dò, hắn không dám không hỏi.

Mặc Vũ giờ phút này đã trăm phần trăm chắc chắn, Thế tử trong lòng kỳ thực vẫn có Khương gia cô nương, Thế tử cũng sẽ không so đo chuyện Khương gia cô nương đã làm trước đây, Thế tử chỉ muốn Khương Thời Nguyện cúi đầu chịu thua một chút.

Chỉ cần Khương Thời Nguyện chịu đi gặp Thế tử, Thế tử sẽ không chấp hiềm khích cũ mà cho nàng một cơ hội nữa.

Hắn là hạ nhân cũng không cần phải hầu hạ mà cứ nơm nớp lo sợ như vậy nữa.

Hắn sợ, sợ Khương Thời Nguyện sẽ ảnh hưởng đến việc học hành của Thế tử, hắn sợ Thế tử sống không như ý, phu nhân sẽ đánh c.h.ế.t hắn bằng gậy gộc.

“Cô nương nếu có bệnh cũng không sao, Thế tử gia nhà ta không bận tâm. Còn nữa ”

Mặc Vũ cũng không để ý Hồng Đậu nói gì, tự mình nói tiếp, còn từ trong n.g.ự.c móc ra một chiếc hộp gấm hình chữ nhật, hai tay dâng lên.

“Đây là quà sinh thần Thế tử bổ sung cho cô nương. Cô nương nhận được đồ thì đừng giận Thế tử gia nhà ta nữa.”

Khương Thời Nguyện nhìn chiếc hộp gấm quen thuộc đó, không khỏi cười lạnh: “Đây là lời của ngươi, hay là lời của Thế tử nhà ngươi?”

Thẩm Luật Sơ à Thẩm Luật Sơ, đến giờ vẫn còn làm trò hèn mọn với nàng.

Cùng một chiếc trâm cài tóc, đã tặng cho người khác, người khác không cần, quay đầu lại mang đến tặng nàng.

Trong mắt hắn, nàng lại rẻ mạt và không đáng giá đến vậy sao?

Khương Thời Nguyện lạnh như băng, Hồng Đậu đứng bên cạnh nhìn thấy hộp gấm đó, hai tay đã sớm nắm chặt.

Nếu nam nhân đều là đồ tiện nhân, vậy Thẩm Luật Sơ chính là tiện nhân trong số tiện nhân.

Mặc Vũ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rụt cổ lại, chỉ thấy chẳng lành.

“Về nói với Thế tử gia nhà ngươi, ta rất khỏe, không đi gặp hắn, là vì chúng ta đã không còn cần thiết phải gặp mặt. Còn về thứ này, hắn thích tặng ai thì tặng, không ai thèm hiếm đâu.”

Khương Thời Nguyện dứt lời, quay người định bước vào cửa, Mặc Vũ đột nhiên hoảng hốt, nhanh chóng đuổi tới, hắn không dám tưởng tượng, nếu chiếc trâm này hắn không đưa đi được, quay về liệu cái mạng nhỏ của hắn có giữ được không.

Để hắn đến đưa đồ, đã là Thế tử hạ mình chịu nhún nhường rồi, nếu chiếc trâm này còn bị trả về, hắn không biết Thế tử sẽ tức giận đến mức nào.

“Khương đại tiểu thư, người chẳng phải thích Thế tử nhà ta sao? Thế tử nhà ta khó khăn lắm mới chịu tặng người một lần, người đừng làm bộ làm tịch nữa, mau nhận lấy đi.”

“Nếu cô nương thật sự không muốn, vậy cô nương hãy tự mình tìm thế tử mà trả lại, đừng làm khó hạ nhân chúng ta.”

Mặc Vũ trực tiếp nhét đồ vào tay Hồng Đậu, sau đó vắt chân lên cổ chạy đi không thèm ngoảnh đầu lại.

Hắn mặc kệ, hắn chỉ là một hạ nhân, ăn no rỗi việc.

Hắn chỉ cần đem đồ đến, còn Khương Thời Nguyện muốn trả lại hay vứt đi, nàng tự mình đi giải thích với thế tử vậy.

“Đứng lại cho ta! Ai thèm đồ nhà ngươi!”

Hồng Đậu tức giận xắn tay áo muốn đuổi theo, nhưng Mặc Vũ đã chạy mất hút.

Hồng Đậu quay đầu lại, mở chiếc hộp gấm trong tay ra, quả nhiên là chiếc trâm cài tóc kim khảm ngọc pháp lam lần trước đã đưa cho Tô Lê Lạc.

Hồng Đậu trợn mắt trắng dã, đóng mạnh nắp hộp lại.

“Tiểu thư, món này phải xử lý thế nào?”

Khương Thời Nguyện tự nhiên sẽ không đi gặp Thẩm Luật Sơ. Nàng nghĩ nghĩ, Thẩm Luật Sơ đã làm nhục nàng, chẳng lẽ nàng không thể làm nhục Thẩm Luật Sơ một lần sao?

“Tô Lê Lạc không phải thích sao? Mang đến cho Tô Lê Lạc.”

Đúng lúc hai người bọn họ sắp thành chuyện tốt, cứ coi như đây là quà mừng tân hôn nàng tặng cho họ vậy.

Hồng Đậu mắt sáng rực, lập tức chạy ra ngoài: “Vâng tiểu thư, nô tỳ đi ngay đến Thượng Thư phủ.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.