Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 118: Cơn Ác Mộng Của Do Tịch
Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:04
Trong mắt Do Tịch có lẽ tôi chẳng ra gì, chỉ là một kẻ dễ bị bắt nạt; nhưng gã nào biết, trong mắt tôi, gã cũng chỉ là một thằng lừa bịt mắt mà thôi.
Do Tịch ra vẻ oai phong lấy từ cốp xe ra một con d.a.o rựa, tôi càng khinh bỉ trong lòng, cái tên lừa phỉnh vớ vẩn này giờ cũng muốn đóng vai giang hồ à?
Nhìn mấy gã tay chân mà đối phương dẫn đến, ai nấy cũng tồi tàn, tóc tai không lởm chởm thì trọc lốc; có tên còn mở n.g.ự.c khoe mấy hình xăm như hai con rồng dài như dải cá. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết là dân giang hồ. Tôi nghĩ thầm chắc Do Tịch trả tiền rẻ mạt quá nên bọn này mới chịu vào vai đầu gấu.
Tôi vốn chẳng ưa loại người này. Nhìn tuổi họ chẳng hơn tôi bao nhiêu, suốt ngày ăn không ngồi rồi, chắc hồi nhỏ xem quá nhiều phim “giang hồ” mà tưởng mình là Trần Hạo Nam, nên giờ mới đi đóng vai “anh chị”. Thực ra nhiều người trẻ thích làm “giang hồ” lắm, nhưng không mấy ai làm ra trò, giống như mấy tên đứng trước mặt tôi đây. Mỗi người cầm một con d.a.o nhỏ như d.a.o trái cây, cổ đeo xích sắt phai màu, toàn là hàng “đệ” của mấy gã núp núp, đúng kiểu hơn chục thằng rởm.
Do Tịch hung hăng hét về với tôi: “Họ Thôi kia! Đmm! Lần trước tao còn chưa tính sổ với mày đâu, hôm nay mày lại tự tới cửa tìm c.h.ế.t à? Tao cũng không làm khó mày, mày quỳ gọi tao một tiếng ‘ông nội’ rồi chui qua háng tao một lần, tao sẽ tha cho cái tay của mày. Nghe chưa?!”
Mẹ kiếp, nghe mới lẫm liệt làm sao! Tôi nhìn gã, trong lòng nghĩ thầm cái thằng giả tạo, khoác lác đến thế thì đúng là diễn viên quần chúng rồi. Dọa tao ư? Ai mà sợ! Hôm nay tao tới để bắt mày làm chú rể cơ mà, cứ việc khoe khoang đi, vừa đúng lúc lão Dịch đang tụ khí bên cạnh, lát nữa sẽ tiễn mày… vào phòng tân hôn, cho mày và cô dâu gặp mặt, để mày biết cảm giác người và ma không cùng đường là thế nào!
Nghe gã nói xong, tôi bình tĩnh hỏi: “Mày muốn tao gọi mày là gì?”
Do Tịch ngạo nghễ đáp: “Gọi là ông nội!”
Tôi cười, nói với gã: “Mày gọi tao làm gì đấy?”
Do Tịch còn chưa kịp phản ứng, chắc từ nhỏ gã chưa bị ai chơi khăm kiểu này, nghe tôi nói vậy liền hét to: “Mày phải gọi là ‘ông nội’!”
Đám đàn em đi theo nghe tới đó cũng nhăn mặt không chịu được, cứ liếc gã đầy khinh bỉ, chắc trong đầu bọn họ cũng thầm nghĩ sao mình lại bị một thằng ngu thuê thế này.
Tôi không nhịn được, cười ha hả rồi nói: “Cháu trai tối nay tìm ông nội làm gì thế?”
Cuối cùng Do Tịch cũng bừng tỉnh, tức đến đỏ mặt, cái cảm giác bị bẽ mặt, bị lật kèo khiến gã không chịu nổi. Cũng dễ hiểu thôi; nếu là tôi, chắc đã tự vả cho mình hai cái tát rồi chui xuống hố mất tiêu.
Do Tịch tức điên, giơ con d.a.o rựa lên, quát: “Mày dám chơi tao à? Hình như mày muốn c.h.ế.t thật rồi! Đánh nó đi! Đánh cho nát bét!”
Mấy tên đầu gấu nghe vậy liền vung dao ào tới c.h.é.m về phía tôi và lão Dịch. Phải nói thật, thấy cả đám cầm d.a.o xông vào, tôi cũng hơi sợ, ngoài đời thực mà có mấy người xông vào c.h.é.m bạn, ai mà chẳng giật mình? Dù biết bọn họ toàn loại hư hỏng, vô giá trị, tôi vẫn thấy hơi chùng chân.
Thấy đám đông lao tới, tôi vội hỏi lão Dịch: “Lão Dịch! Sẵn sàng chưa?”
Lão Dịch dường như đã chờ đợi từ lâu, chỉ đợi lúc mở trận mới phát động chiêu “Tam đốn nạp thân”; thấy đám cặn bã lao tới đúng lúc, anh ta bỗng gầm lên một tiếng: “Lâm! Lâm! Lâm!!”
“Bùm!” Lần trước khi tôi đấu với nữ thi, vì bận tay nên cũng chẳng để ý Dịch Hân Tinh kích hoạt “Siêu nhân hai phút” kiểu gì. Giờ mới được tận mắt chứng kiến. Chỉ trong tíc tắc, khí trường quanh người anh ta bỗng biến đổi hẳn. Vì tôi vốn có thể cảm nhận được khí xung quanh, nên cũng hiểu rất rõ uy lực của thuật Kỳ Môn Độn Giáp này, quá kinh khủng! Tuy nhìn bề ngoài vẫn là lão Dịch, nhưng khí thế và thần sắc thì cứ như biến thành một người khác.
Gọi là dị năng cũng chẳng sai, đây hẳn là một trong những tinh hoa đã gần như thất truyền mà tổ tiên vĩ đại của chúng ta để lại.
Lúc đó, một tên đầu gấu đã xông đến đầu tiên, vung d.a.o c.h.é.m xuống vai tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì lão Dịch đã nắm chặt cổ tay cầm d.a.o của hắn. Chỉ nghe một tiếng “rắc!” giòn vang, tay hắn đã bị bẻ trật khớp.
Tiếng hét t.h.ả.m thiết vang lên, ngay sau đó lão Dịch như bị tiêm adrenaline, xông thẳng về phía trước!
Tôi biết nói ra chắc chẳng ai tin, ngay cả tôi lúc ấy cũng thấy chuyện này có vẻ phi lý. Nhưng nó hoàn toàn là thật. Tổ tiên chúng ta quả thực đã để lại những thứ không thể xem thường, chỉ tiếc là giờ chẳng mấy ai còn giữ được. Những tinh hoa dân gian ấy, dưới thời đại công nghệ phát triển này, đang dần biến mất khỏi sân khấu lịch sử.
Còn lúc đó, lão Dịch chẳng khác nào Chân Tử Đan, ít nhất cũng phải ở trình của Ngô Kinh! Nhờ hiệu ứng “Tam độn nạp thân”, sức mạnh và phản ứng của anh ta đều tăng gấp nhiều lần. Đám côn đồ kia vốn chỉ biết ỷ đông cầm d.a.o hù dọa, giờ mất đi hai thứ ấy thì chẳng khác gì phế vật. Kết quả là một mình lão Dịch xông vào giữa đám hơn chục người, mở màn một trận cận chiến toàn diện đến mức tàn bạo. Đám người đó hoàn toàn không đụng được đến anh ta, còn Dịch Hân Tinh thì chỉ cần một, hai cú đ.ấ.m là hạ gục một tên.
Nhìn lão Dịch đ.á.n.h đã mắt như vậy, m.á.u huyết trong người tôi cũng sục sôi liên tục, suýt nữa còn muốn hắng giọng hô một câu rồi xông lên. Nhưng khi tôi vừa háo hức định lao ra thì chợt thấy Do Tịch đứng sau lưng đám người; rõ ràng màn càn quét của lão Dịch đã khiến gã méo mặt, gã không ngờ tên gầy gò ấy lại ra tay chuẩn xác đến vậy.
Do Tịch vốn tàn tật thói hèn, nhìn phát đã biết gã quen nịnh nọt từ nhỏ. Thằng khốn này đang có ý là muốn tấn công lén. Quả nhiên không sai, gã không dám lao thẳng vào, mà đứng cách xa định ném d.a.o hãm hại lão Dịch. Mẹ kiếp, hèn thật, nhưng nếu để gã thành công thì còn ra thể thống gì!
Thế là tôi chộp ngay viên đá bỏ túi lúc nãy, vung tay ném về phía gã. Đánh nhau với ma quỷ nhiều cũng thật có lợi, tôi giờ đã khác hẳn cái đứa u sầu hồi đại học; vì quen ném phù, nên ngắm b.ắ.n cũng có nghề. Viên đá to bằng bàn tay ấy ném trúng ngay cẳng tay Do Tịch, bụp một tiếng, gã kêu gào hệt như heo bị chọc tiệt. Ôi sướng cả lỗ tai!
Tôi không nói nhiều, phi mấy bước tới; cái thằng mặt trắng đó rõ ràng chưa kịp phản ứng, tôi nhân cơ hội bật một cú đá bay như điện thẳng vào bụng gã, đá gã ngã sụp xuống ôm bụng rú lên, mặt tái ngoét. Con người khi bị kích động thật dễ làm liều, gọi là “tức đỏ mắt” cũng chẳng sai.
Nghĩ đến những trò bẩn gã, cơn giận trong tôi bùng lên dữ dội, tôi nắm cổ áo Do Tịch, trái phải liên tiếp tát cho một tràng. Tôi không biết gã có đau không, chỉ biết lòng bàn tay mình cũng đ.á.n.h đến tê rần.
Bởi cứ nghĩ tới Lý Tiểu và Đổng San San, tôi lại tức không chịu được. Mẹ kiếp, nếu không vì thằng mặt trắng này thì có ai phải c.h.ế.t đâu. Khoan nhắc đến Lý Tiểu, nói về Đổng San San đi, dù tôi với cô ấy chẳng còn hy vọng nào nữa, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép cô ấy dính vào thứ rẻ rách này! Đừng trách tôi nặng tay, loại đốn mạt như gã, nếu là ngày xưa ở phủ Khai Phong thì đã bị c.h.é.m đầu rồi!
Thật lòng mà nói, lần này tôi xuống tay rất quyết liệt, cưỡi hẳn lên người gã rồi ra sức đấm như vũ bão. Ban đầu Do Tịch còn né được vài cú chống cự, nhưng loại người như gã làm sao đấu lại tôi. Tôi đã nhảy qua ranh giới sống c.h.ế.t vài lần rồi, đâu dễ bị đ.á.n.h bại.
Kết quả kết thúc nhanh chóng, Do Tịch chỉ còn biết giơ hai tay ôm đầu chịu trận, để mặc mấy cú đ.ấ.m của tôi ập đến. Đánh được một lát, chợt thấy trên người gã có vệt máu, tôi thoáng giật mình, mình đâu có đem dụng cụ gì để đ.á.n.h gã? Sau đó mới sực nhận ra, bởi vì lúc nắm tay quá chặt, cái móng tay út đen sì của tôi đã cào vào lòng bàn tay làm chảy máu, hệt như lần tôi vả Đổng Tư Triết.
Cái móng ấy thật lạ, từ khi Hoàng Tam Thái Thái quết lên thì nó ngừng mọc, vẫn giữ nguyên chiều dài này, lại còn cứng vô cùng. Tôi từng thử cắt bằng bấm nhưng không được.
Thấy có chút máu, cơn giận của tôi cũng dịu lại. Do Tịch bị đập tơi bời, mặt mũi bầm dập, khác hẳn bộ dạng lông bông lúc nãy. Tôi vừa đứng dậy thì thấy lão Dịch đã quét sạch mấy tên đàn em, đám đầu gấu bị đè ngã nằm la liệt, mà thời gian “siêu nhân hai phút” của lão Dịch cũng sắp hết.
Tôi nhổ một bãi nước bọt lên người Do Tịch đang nằm lăn trên đất, rồi quát cả đám: “Không muốn tiếp tục bị đánh thì cút hết đi! Việc này có liên quan gì tới bọn mày đâu!”
Đám người nghe vậy liền giãy dụa bò dậy, hỗ trợ nhau trèo lên xe van. Thật ra họ chỉ là đám tay chân Do Tịch thuê, chẳng cần phải liều mạng vì gã thế này.
Chẳng mấy chốc, xe van phóng đi, bây giờ nơi hoang vắng giữa đêm chỉ còn lại tôi và lão Dịch, cùng gã Do Tịch bị đập te tua kia.
Ngay khi chiếc xe van khuất dạng, hiệu ứng “Tam đốn nạp thân” của lão Dịch cũng kết thúc, thấy anh ta gục ngã vật vờ xuống đất. Lòng tôi tràn đầy biết ơn, tôi biết lão Dịch làm tất cả chỉ vì muốn giúp tôi. Kết bạn với người như vậy thật chẳng uổng công chút nào, cho tới tận sau này chúng tôi vẫn thân như anh em một nhà.
Tôi tiến tới đỡ lão Dịch dậy, đối phương thở dồn dập nói: “Mẹ kiếp, đ.á.n.h sướng ghê.”
Tôi mỉm cười đáp: “Lão Dịch, vất vả rồi. Ân này tôi khắc cốt ghi tâm, lần sau xin phép đãi rượu, anh chọn chỗ nào cũng được.”
Dịch Hân Tinh dựa trên vai tôi, yếu ớt nói: “Cậu ấy à, chỉ cần lo tạo vài dịp để tôi và Trương Nhã Hân có thời gian ở riêng với nhau, tôi đã cảm ơn cả đời rồi.”
Tôi gật đầu, mọi chuyện đều đã nói trong ánh mắt.
Tôi dìu lão Dịch đến chỗ vừa nãy bày đồ, đỡ anh ta ngồi xuống. Trước đó còn kéo lại áo cho anh ta, kẻo lại cảm lạnh. Sau đó tôi quay trở lại bên đường, Do Tịch cũng đã rên rỉ bò dậy, nửa sống nửa c.h.ế.t. Suy cho cùng, gã cũng xui xẻo thật, vốn định thuê mấy người đến dằn mặt tôi, ai ngờ hơn chục tên đều bị lão Dịch đ.á.n.h cho chạy thục mạng, còn bản thân lại chẳng địch nổi tôi, bị tôi đ.á.n.h cho chẳng ra hình dạng gì. Do Tịch gắng gượng đứng dậy, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Tôi khẽ nhếch môi, từng bước chậm rãi tiến về phía gã.
Chú rể mới của chúng ta, đêm nay mới chỉ vừa bắt đầu thôi.
