Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 121: Báo Ứng
Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:05
Đêm đầu xuân ở Cáp Nhĩ Tân, không có gió, nhưng lạnh buốt.
Tên súc sinh Do Tịch lúc này đang quỳ rạp trước lư hương, toàn thân run lẩy bẩy, trông như sắp sụp đổ đến nơi. Lão Dịch bước lên, đem hai hình nhân bằng giấy đốt đi. Khi hai hình nhân cháy hết, hình nhân nam áo xanh hóa thành "kim đồng", hình nhân nữ áo đỏ hóa thành "ngọc nữ."
Thật ra, đây cũng là lần đầu tiên tôi được thấy cảnh tượng như vậy. Nếu tính cả lần trước, thì đó chỉ là trò bịp do lão Hồ Lão Thất bày ra, không đáng kể. Nhưng lần này lại khác hẳn. Hai đứa trẻ ấy hiện ra sống động đến rợn người. Chúng giống hệt người thật, chỉ là khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, nụ cười cứng đờ, hai vệt phấn hồng trên má lại càng khiến vẻ mặt thêm quái dị.
Dịch Hân Tinh có vẻ đã quen với loại hình nhân này. Thấy hai đứa trẻ hiện ra, anh ta nói với chúng:
“Các ngươi, mau đi hầu hạ cô dâu chú rể đi.”
Hai hình nhân giấy mỉm cười, tung tăng nhảy về phía Lý Tiểu và Do Tịch. Lý Tiểu thì chẳng hề hấn gì, vì bản thân cô ta vốn đã là quỷ rồi. Chỉ tội cho tên xui xẻo Do Tịch kia, khi thấy cậu bé áo xanh nhảy tới gần mình, gã sợ đến mức suýt ngất.
Lúc này, gã hoàn toàn chẳng còn màng đến thể diện nữa, quỳ rạp xuống đất, run rẩy van xin tôi:
“Anh Thôi... à không, ông nội Thôi! Tôi xin cậu, tha cho tôi đi! Làm ơn tha cho tôi!!!”
Nghe gã rên rỉ như thế, tôi bật cười, lạnh lùng nói:
“Chú rể à, mày nghĩ bây giờ còn có thể trốn được sao? Này, tiểu đệ, bịt miệng gã lại.”
Cậu bé hình nhân quay sang cười với tôi, rồi bất ngờ giật đứt bàn tay của chính mình, nhét thẳng vào miệng Do Tịch.
Tức thì, Do Tịch không còn nói nổi một lời nào nữa.
Chứng kiến cảnh tượng quỷ dị ấy, tôi và lão Dịch đều toát mồ hôi lạnh. Mẹ kiếp, không ngờ hình nhân bằng giấy lại có thể đáng sợ đến thế!
Do Tịch giờ đây chỉ có thể trợn trừng đôi mắt đầy kinh hoàng, miệng bị nhét chặt bởi bàn tay giấy kia, không phát ra được một âm thanh nào.
Tôi thấy chú rể không còn nói được, liền lấy ra sợi dây đỏ, một đầu buộc vào cổ Do Tịch, đầu kia đốt cháy một nửa rồi dập tắt, sau đó buộc vào chân Lý Tiểu. Trong cái gọi là “kết cốt thân” có tục lệ, người ta nói dây đỏ của Nguyệt lão buộc chân mà buộc vào hai người có duyên, thì họ sẽ chẳng chia lìa; nhưng ai bị buộc thấp hơn, sau kết hôn sẽ là người phải chịu nghe theo. Thằng khốn Do Tịch, để mày làm ch.ó cho đáng, ha ha.
Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi gật đầu với Lý Tiểu, cô ta hiểu ý, dưới sự dìu của hình nhân nữ, Lý Tiểu quỳ xuống bên cạnh Do Tịch đang sợ đến vô cùng. Lúc ấy không khí như lắng hẳn lại.
Tôi và lão Dịch nhìn nhau, chầm chậm lắc đầu, nửa cười nửa mếu. Sau đó hắng giọng, hét to: “Hôm nay là năm Ất Sửu, ngày mồng 11 tháng ba, là hôn lễ của họ Lý ở Hắc Long Giang. Giờ lành đã định, tân lang tân nương bắt đầu lễ bái trời đất!”
Do Tịch ở dưới đất cố vùng vẫy, như muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng lão Dịch bước đến sau lưng gã, cầm lên một hòn đá quát to: “Mày chạy đi, dám đứng lên là tao đập nát đầu mày, rồi bắt hồn mày đến để làm lễ!”
Nghe vậy, Do Tịch lập tức chùn lại, không dám cử động.
Tôi bắt đầu đọc: “Nhất bái thiên địa, chư thần minh!!!”
Lý Tiểu chậm rãi khom người cúi xuống, mặt không biểu cảm. Do Tịch sợ c.h.ế.t khiếp không dám lạy, lão Dịch lại đến giúp một tay, đạp mạnh vào lưng gã. Đầu gã va mạnh xuống đất, trán bị rách, m.á.u chảy.
Tôi lại đọc tiếp: “Nhị bái Tây phương, chúng u minh!!!”
Lý Tiểu xoay người, cúi lạy về hướng Tây.
Do Tịch rõ ràng đã bị cú va đầu trước đó làm cho choáng váng, vẫn chưa có phản ứng gì. Lão Dịch bèn gã như xách con gà con, túm lấy cổ áo, xoay người gã lại, rồi lại tung thêm một cú đá.
Đầu Do Tịch lần nữa đập mạnh xuống đất, m.á.u hòa lẫn bụi, như thể đang cúi đầu sám hối cho tội nghiệt của chính mình.
Tôi lại hắng giọng, cất tiếng hô to:
“Phu thê giao bái, tình duyên cách kiếp!!!”
Lý Tiểu quay người đối mặt với Do Tịch. Trong mắt đã chẳng còn chút tình nghĩa nào, nhưng cô ta vẫn chậm rãi cúi xuống.
Còn Do Tịch, đến lúc này cũng đã hiểu, nếu không lạy, e rằng mạng mình sẽ chẳng giữ nổi. Dù sao thì làm gì có đầu người nào chịu nổi va đập thêm nữa chứ.
Gã run rẩy, từ từ cúi xuống, dập đầu đáp lễ.
Ba lạy hoàn tất, âm hôn xem như thành.
Từ nay về sau, nơi âm phủ trong sổ sinh tử sẽ ghi rõ đôi oan gia ấy, có muốn chối cũng chẳng được. Trong những kiếp luân hồi sau này, chắc chắn họ sẽ còn gặp lại, vì nghiệp duyên chưa dứt, báo ứng chưa tan.
Tôi tin rằng, nếu Do Tịch không bị đọa xuống địa ngục thì trong kiếp sau, gã cũng chẳng thể thoát khỏi quả báo giống như Lý Tiểu từng chịu.
Ông trời có mắt, rất công bằng chẳng thiên vị ai.
Dù tôi vốn chẳng tin vào cái gọi là “thiên lý”, nhưng quả thật thiện ác đều có báo, chỉ là chưa tới lúc mà thôi. Đời này không báo, thì đời sau báo!
Lễ âm hôn đến đây vốn đã xong, nhưng tôi vẫn cảm thấy chưa hả giận.
Mẹ kiếp, nếu cứ thế mà buông tha cho thằng khốn này thì dễ dãi quá.
Không được.
Tôi phải để lại cho thằng khốn này chút “dấu nhớ”, nhưng trong đầu lại chưa nghĩ ra phải làm cách nào.
Lý Tiểu bỗng hướng về Do Tịch, nói: “Do Tịch, tôi đã c.h.ế.t rồi, chuyện đời trước cũng tan theo mây gió, chỉ là giờ chúng ta đã là vợ chồng, tôi sắp phải đi rồi, anh có thể hôn tôi một cái được không?”
Nghe Lý Tiểu nói vậy, trong lòng tôi không khỏi chùng xuống, thế gian sao lại có nhiều cô gái si tình như vậy? Còn bao nhiêu trai hèn bạc tình trên đời này? Mẹ kiếp, thế này rốt cuộc là làm sao?!
Do Tịch nghe Lý Tiểu nói muốn hôn, lập tức sợ đến mất hồn mất vía, nước mắt lăn dài, lắc đầu lia lịa. Vì miệng gã đang bị bàn tay hình nhân giấy nhét kín nên không thể nói, chỉ có thể “ừm! ừm! ừm!” kêu thút thít.
Mẹ kiếp, mày mềm yếu thế sao? Thế này không được, thế kia cũng không được? Tôi bực mình, khinh bỉ cười rồi chế nhạo gã: “Mày ‘ừm’ cái gì? Không thể đợi thêm nữa à? Tao nói cho mày biết, muốn sống thì hôn đi! Tiểu đệ, rút tay ra cho gã!”
Cậu bé hình nhân nghe vậy, mỉm cười rồi rút nửa cánh tay mình ra khỏi miệng Do Tịch, sau đó lại gắn vào cánh tay mình như chưa có chuyện gì.
Tôi nheo mắt, hơi xấu xa cười: “Đã là ý kiến của cô dâu thì phải làm chú, tôi tổ chức lễ cưới kiểu Đông - Tây hợp nhất! Mời cô dâu hôn chú rể!”
Do Tịch lại tè ướt quần, tiếng “rào rào” nghe rõ. Cảnh đó khiến tôi và lão Dịch vừa tức vừa buồn cười. Nói thật, thằng khốn này đủ tư cách làm mất kẻ mặt trắng ăn bám, vậy mà can đảm thì bé tí; chỉ là hôn một cái thôi, có phải c.h.ế.t người đâu.
Thấy Do Tịch t.h.ả.m hại đến mức ấy, Lý Tiểu cũng chỉ biết cười khổ, nụ cười vừa bi thương vừa tuyệt vọng. Không ngờ chính mình lại từng yêu một kẻ như thế này, thật khiến người ta cảm thán sự trớ trêu của số phận.
Cô ta khẽ nói, giọng mơ hồ như gió đêm:
“Ngày xưa, lần đầu anh hôn tôi, anh từng nói đôi môi tôi là thứ đẹp nhất trên đời. Vậy mà giờ… tại sao anh lại sợ đến thế?”
Trên mặt Do Tịch đã nước mắt nước mũi tèm nhem, run rẩy cầu xin:
“Tiểu Tiểu à… em tha cho anh đi! Anh xin em, nể tình trước kia mà bỏ qua cho anh… anh thật sự không muốn c.h.ế.t đâu!!”
Lý Tiểu khẽ cười, nhưng nụ cười ấy buồn đến xé lòng.
Đối phương nói: “Được thôi. Giờ tôi chỉ xin anh một nụ hôn, hôn xong rồi… tôi sẽ đi. Sau đó giữa chúng ta, coi như chấm hết.”
Nghe đến đây, Do Tịch như thấy được ánh sáng giữa địa ngục. Gã ngẩng lên nhìn Lý Tiểu, ánh mắt hoang mang, vừa sợ vừa mừng, giọng run rẩy hỏi:
“Thật… thật sao?”
Lý Tiểu mỉm cười khẽ gật đầu, nụ cười ấy xinh đẹp mà buốt giá, bi thương đến tận xương.
Tôi và lão Dịch nghe vậy thì đều tức sôi máu. Sao có thể để thế mà xong được? Tôi nghĩ thầm, thằng khốn nạn này, dù có đ.á.n.h cho tàn phế cũng chưa đủ, gã rõ ràng là kẻ g.i.ế.c người cơ mà! Thế này chẳng phải quá dễ dàng cho gã rồi sao?
Nhưng suy cho cùng, đây là chuyện của bọn họ, người trong cuộc đã nói vậy, chúng tôi cũng chẳng tiện xen vào, đành tôn trọng lựa chọn của Lý Tiểu.
Do Tịch dường như đã hạ quyết tâm, có lẽ gã cũng tự an ủi rằng, Lý Tiểu tuy là quỷ, nhưng trông chẳng đáng sợ như tưởng tượng. Dù sao cũng chỉ là một cái hôn thôi… hôn xong, biết đâu mình sẽ được tha.
Gã run giọng nói với Lý Tiểu:
“Tiểu Tiểu… anh có lỗi với em. Vậy để anh hôn em một cái… coi như bù đắp đi.”
Mẹ kiếp! Thằng khốn này còn dám mở miệng nói ra được câu đó à?! Tôi tức đến suýt nhảy lên đ.á.n.h thêm cho gã một trận, nhưng lão Dịch kịp thời kéo tôi lại, khẽ lắc đầu.
Tôi hiểu ý anh ta, muốn đ.á.n.h thì để sau cũng chưa muộn, trước hết cứ để Lý Tiểu toại nguyện đã. Đợi tiễn được cô ta về âm giới, khi ấy xử lý Do Tịch cũng chẳng muộn. Nghĩ vậy, tôi đành nén giận, im lặng đứng nhìn.
Lý Tiểu khẽ nghiêng người, đưa mặt lại gần.
Do Tịch c.ắ.n răng, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi đặt môi mình lên môi đối phương.
Thật lòng mà nói, tôi thực sự khâm phục Lý Tiểu. Cô gái này bao dung đến vậy, có lẽ vì tình yêu, vì chữ “tình” mà người ta có thể buông bỏ cả hận thù. Chỉ một chữ ấy thôi, cũng đủ khiến mọi oán niệm tan biến.
Nhưng đó là chuyện trong sách, trong truyền thuyết người đời vẫn kể.
Còn thực tế liệu một nụ hôn có thể xóa hết mọi tội lỗi sao?
Câu trả lời là không thể.
Ngay sau đó, chuyện xảy ra khiến tôi cả đời không quên.
Khoảnh khắc môi Do Tịch chạm vào môi Lý Tiểu, gương mặt cô ta đột nhiên biến đổi, kinh khủng đến rợn người! Da thịt trong nháy mắt mục rữa, trông như t.h.i t.h.ể đã c.h.ế.t mấy tháng, từng mảng thịt bong ra, giòi bọ từ mũi, mắt và môi chen chúc bò ra ngoài. Mái tóc rụng lả tả, cả khuôn mặt bốc mùi tanh tưởi như trứng thối.
Do Tịch vừa thấy cảnh đó, thét lên một tiếng kinh hoàng, hai mắt trợn ngược rồi ngất xỉu tại chỗ.
Ngay khoảnh khắc gã ngất xỉu, từ trong người gã bỗng thoát ra một vật hình cầu, sáng lấp lánh. Lý Tiểu phản ứng cực nhanh, lập tức đưa tay chộp lấy. Sau đó, dung mạo cô ta lại dần trở về vẻ đẹp xưa kia.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc, khiến tôi và lão Dịch hoàn toàn sững sờ, há hốc miệng nhìn Lý Tiểu đang nở nụ cười lạnh lẽo.
Chuyện này… rốt cuộc là thế nào vậy?
Lý Tiểu khẽ bay đến trước mặt chúng tôi, nở nụ cười đầy thê lương:
“Tôi vẫn không thể tha thứ cho gã.”
Tôi và lão Dịch nghe xong đều rùng mình, mồ hôi lạnh tuôn dọc sống lưng. Quả đúng là “độc nhất lòng dạ đàn bà”, hôm nay chúng tôi đã thấy tận mắt. Thì ra cô ta chưa từng định buông tha cho Do Tịch. Lý Tiểu lợi dụng lúc gã hôn mình, biến hóa khuôn mặt thành thứ kinh khủng nhất, khiến gã sợ đến ngất đi.
Chúng tôi đứng c.h.ế.t lặng, không thốt nên lời.
Lý Tiểu nâng vật sáng tròn trong tay, trông như một viên cầu thủy tinh, hỏi chúng tôi:
“Hai người biết đây là gì không?”
Tôi thực sự không rõ, nhưng lão Dịch nhận ra ngay, anh ta hơi run giọng đáp:
“Cái này… e rằng là một vía trong ba hồn bảy vía của gã rồi.”
Nghe vậy, tôi chợt hiểu ra. Người ta vẫn thường nói, khi bị kinh hãi tột độ, hồn phách có thể bị dọa cho bay khỏi thân thể, hóa ra là thật.
Tôi nghĩ thầm Do Tịch mất đi một vía, không biết sau khi tỉnh dậy sẽ thành ra thế nào. Có lẽ… đây chính là báo ứng mà gã phải gánh chịu.
Lý Tiểu nghe lão Dịch nói vậy thì khẽ mỉm cười:
“Vậy sao… thế thì để tôi mang theo nó đi. Coi như thứ này là món nợ mà Do Tịch phải trả cho tôi.”
Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt. Tuy vừa nãy trong đầu cũng nghĩ ra không ít cách để dằn mặt thằng khốn đó, nhưng thật không ngờ, cách của cô gái này còn độc hơn tôi gấp trăm, gấp nghìn lần.
Thật đáng sợ.
Có lẽ đây chính là tình, thứ vừa đẹp vừa rực rỡ như pháo hoa, lại vừa có thể độc địa hơn rắn rết. Hai thái cực cách nhau một trời một vực.
Người đời vì tình mà khổ, cũng chẳng ngoài lẽ đó.
