Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 206: Trước Khi Khai Chiến
Cập nhật lúc: 03/12/2025 13:32
Cốc bia của chúng tôi chạm vào nhau, cả ba cùng một hơi uống cạn. Lão Dịch uống nhanh nhất, ừng ực như uống nước lã, cứ như muốn để mọi phiền muộn theo dòng bia rượu trôi xuống bụng rồi thải ra hết.
Nhìn dáng vẻ phóng khoáng ấy, tôi không khỏi thán phục:
“Anh Dịch, anh đúng là bá đạo thật.”
Dịch Hân Tinh nghe xong lại nở một nụ cười chua chát, nói:
“Đừng có mà khen tôi trước mặt bố tôi… bố tôi c.h.ế.t rồi.”
Câu nói đùa lạnh lẽo đó thực sự chẳng hề buồn cười, nhưng chúng tôi vẫn bật cười. Nụ cười mang chút gượng gạo, lại lẫn nhiều vị đắng cay.
Tối nay thật sự thu hoạch không ít. Tôi chợt hiểu ra, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, và trên thế gian này, chúng tôi đâu phải nhân vật chính duy nhất. Phải nói rằng đây là căn bệnh chung của thế hệ chúng tôi, luôn thích lấy bản thân làm trung tâm, gặp chuyện là cảm khái cuộc đời, thấy mình như nam chính hay nữ chính bi kịch, ngẩng đầu nhìn trời 45 độ rơi nước mắt, rồi một mình gánh trên vai cây thập tự mang tên số phận.
Đêm đó, chẳng biết từ khi nào, chúng tôi đã uống rất nhiều, cũng nói rất nhiều chuyện ngốc nghếch. Ngay cả Thạch Quyết Minh vốn luôn nghiêm túc cũng uống tới mức thoải mái hẳn ra. Lão Dịch thì cười ngờ nghệch, còn tôi hiếm hoi lắm lại không hề hút "móng tay đen".
Đời vốn chẳng trọn vẹn, vậy thì sợ gì một cơn say?
Chúng tôi uống từ sớm đến tận nửa đêm, đến khi nữ nhân viên mệt quá bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài rồi lỡ tay làm rơi bát đĩa, cả bọn mới chịu dừng lại. Mỗi đứa chắc cũng phải làm hết mười chai bia. Uống đến cuối, riêng chuyện tôi đi vệ sinh thôi đã phải sáu bảy lượt, uống bia là thế, toàn chạy xuống thận, không tránh được.
Cả ba đều say mèm, đầu óc quay cuồng. Lão Dịch thì gào lên:
“Dù sao ngày mai không biết sống hay c.h.ế.t, hôm nay phải để lại kỷ niệm đã!”
Nói xong, anh ta loạng choạng bước ra vệ đường, vừa mở khóa quần vừa đối diện mặt đường mà… giải quyết. Lúc xả nước còn ngoái đầu bảo chúng tôi:
“Mau, lên nào!”
Nếu là ngày thường, tôi với Thạch Đầu đời nào làm trò ngu như vậy với anh ta. Thế nhưng không hiểu vì sao, tối hôm đó chúng tôi lại cảm thấy hành động của lão Dịch không phải là đang làm loạn giữa đêm, mà là đang “tưới” lên cái xã hội này một bãi. Tác dụng của rượu bia đúng là đáng sợ, ngay cả Thạch Quyết Minh cũng không thoát được. Thế là hai đứa tôi nhìn nhau cười, rồi cũng bước tới đứng cạnh Dịch Hân Tinh, bắt đầu “chuyển giao tiếp sức”.
Giờ nghĩ lại mới thấy may mà lúc đó đã khuya lắm rồi, trên phố gần như chẳng còn ai. Nếu không thì mặt dày như tôi còn chẳng sao, chứ cái mặt “nghiêm túc mô phạm” của Thạch Quyết Minh chắc chẳng biết giấu đi đâu, đúng là bi kịch.
Cơ mà nghĩ kỹ lại, thật ra hôm đó cũng không phải là hoàn toàn không ai thấy. Khi ba đứa tôi đang xếp hàng “rửa đường”, bên phía đối diện con hẻm, ngay cửa tiệm massage chân, đúng lúc có cô bé nhân viên bước ra hút thuốc. Nhìn thấy tư thế đồng bộ của chúng tôi, cô ấy chẳng ngạc nhiên chút nào, trái lại còn cười vui vẻ. Dù sao người ta cũng từng gặp nhiều cảnh đời rồi. Cô gái thậm chí còn huýt sáo trêu chọc bọn tôi.
Tôi và Thạch Đầu lập tức rùng mình cái rốp, vội vàng kéo quần lên. Chỉ có lão Dịch đúng là say quá rồi, anh ta một tay chẳng thèm kéo, tay kia còn giơ lên cười hì hì chào cô gái kia.
Tôi xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, vội túm đối phương lôi lên lầu ngay lập tức.
Lên lầu xong, những chuyện xảy ra sau đó cả đám đều không nhớ nữa. Khi mở mắt ra lần tiếp theo thì trời đã sáng. Đầu tôi đau như búa bổ, dạ dày thì cuộn lên từng đợt. Tôi vừa ôm bụng vừa c.h.ử.i thầm cái chứng say xỉn c.h.ế.t tiệt này, rồi gạt cái chân thối của lão Dịch đang gác ngay lên n.g.ự.c mình ra. Lắc đầu mấy cái, tôi ngồi dậy, xem ra tối qua đúng là uống quá đà, ba thằng chúng tôi lại có thể chen chúc ngủ chung một cái giường.
Vừa nghĩ đến chuyện say rượu là tôi lại thấy khó chịu, nên đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. Thạch Quyết Minh đã dậy từ lâu. Tôi thật sự phục ông thầy này, tỉnh như sáo, hoàn toàn nhìn không ra là tối qua uống chẳng ít hơn chúng tôi.
Anh ta đã rửa mặt xong, nói với tôi một câu: “Hôm nay tôi còn tiết, tối gặp lại,” rồi rời đi. Tôi vừa bái phục tinh thần yêu nghề của giáo viên nhân dân, vừa bắt đầu rửa mặt. Đánh răng xong, tôi cúi nhìn cái móng tay đen của mình, nghĩ một lúc rồi vẫn đưa lên miệng hút.
Gần tám giờ, tôi lắc lắc gọi Dịch Hân Tinh dậy, hỏi tên này hôm nay có đi làm không. Lão Dịch ôm đầu kêu đau, nhưng vẫn nói là đi. Tôi bảo: “Vậy đi chung luôn, tiện tôi đem đồ qua trả cho lão thần côn.”
Chờ đối phương rửa mặt xong xuôi, tôi đeo balô rồi cùng anh ta xuống lầu. Lâu lắm rồi mới bắt chuyến 104, xe buýt vẫn đông nghẹt như mọi khi, đúng kiểu xã hội này lúc nào cũng thừa người đi làm.
Trên xe, tôi hỏi lão Dịch có nhớ chuyện tối qua ba thằng đứng giữa đường “tưới nước” không. Lão Dịch trợn to hai mắt:
“Đừng có nói linh tinh! Tôi mà làm cái trò đó á?”
Tôi nhìn cái bản mặt ngơ ngơ của anh ta, chỉ cười mà không nói gì. Trong lòng thầm nghĩ anh không những làm được đâu mà còn vừa xả vừa chào một cô gái đàng hoàng nữa cơ.
Qua một lúc, chúng tôi đến nơi. Tôi nhìn lão Dịch bước vào Dịch Phúc Quán, rồi hít sâu một hơi, quay người đi về phía Phúc Trạch Đường. Nói thật, tuy miệng thì nói hay lắm, nhưng lúc thực sự phải đến từ chức thì lại thấy hơi bịn rịn. Dù sao gắn bó lâu ngày cũng có chút tình cảm, mà tôi cũng thật sự khá thích lão thần côn chú Văn.
Nhưng lời đã nói ra thì như nước đổ đi, không đổi được nữa. Dù tôi có không muốn rời, nhưng ai biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì. Trước cứ vào rồi tính tiếp.
Tới nơi, nhưng lạ lùng thay, hôm nay Phúc Trạch Đường lại không mở cửa. Ổ khóa to tướng treo chặt ngay trước mắt. Tôi ngẩn người; bình thường lão thần côn toàn tới rất sớm mà. Chẳng lẽ tối qua ông già uống đến ói ra m.á.u luôn?
Tôi nghĩ bụng, giờ ông ấy không có ở đây, tuy tôi có chìa khóa nhưng cũng không thể tự tiện mở vào, không phải phép. Thôi gọi điện vậy. Lôi điện thoại ra bấm, mẹ nó, lại tắt máy.
Tôi tức muốn c.h.ế.t, coi như đi một chuyến công cốc. Thôi quay về vậy. Vả lại hôm nay nếu mang theo thanh kiếm đồng tiền, trong lòng cũng vững thêm phần nào. Nói cho cùng, có khi đây cũng là ý trời. Tôi cố tình tới trả đồ mà chú Văn còn không ở đó, vậy thì đành mượn thêm vài hôm nữa vậy.
Vừa nghĩ vừa bắt taxi về nhà. Vẫn còn chưa đến trưa, chẳng có việc gì làm, tôi bèn bắt đầu chuẩn bị cho tối nay. Tôi lôi hết đống đồ dự trữ ra kiểm lại, tổng cộng hơn năm mươi lá bùa, trong đó ba loại bùa cơ bản chiếm đa số. Tuy giờ bùa với tôi hiệu quả chẳng còn bao nhiêu, nhưng thà có còn hơn không, cầm theo cho chắc.
Tôi sắp xếp xong một chiếc ba lô, nhét hết bùa chú với thanh kiếm đồng tiền vào bên trong. Nghĩ ngợi một lúc, tôi lại lấy ra mấy tờ giấy vẽ, bắt đầu cắt tỉa theo kích thước cần dùng, đây là để chuẩn bị cho trận pháp tối nay. Trong lòng cứ lẩm bẩm mãi, lạy trời, đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Chỉ cần nghĩ đến hôm đó bị Miêu Lão Thái Thái bẻ trật khớp cổ tay khiến tôi đau đến mức nào, là cả người lại run bần bật.
Thật ra tôi khá mong tối nay lão già Viên Mai tự lộ mặt. Dù sao nói trắng ra ông ta vẫn chỉ là người. Nghe bảo đối phương có “thập quỷ hộ thân”, nhưng ba thằng trai trẻ khỏe như chúng tôi, mà lao vào đ.á.n.h giáp lá cà thì đ.á.n.h c.h.ế.t một ông thầy già cũng không phải chuyện khó. Chỉ sợ Viên Mai nấp trong bóng tối mà hạ độc, thế thì mới phiền.
Cắt xong hơn bốn mươi tờ giấy trắng, gom lại thành một xấp cầm trên tay, tôi thấy nặng trịch. Tối nay trông cậy vào đống này cả. Có cần mang theo bút không nhỉ? Nghĩ một lúc, tôi quyết định thôi, có bút lại khó trở tay, cứ c.ắ.n đầu ngón tay lấy m.á.u mà vẽ cho nhanh với chuẩn hơn.
Nhét tất cả vào ba lô, tôi không còn việc gì khác, bèn nằm xuống giường nhắm mắt dưỡng thần. Lại một lần nữa bước vào cảnh giới của Tam Thanh Thư. Nhưng lần này, tôi phát hiện vài điều trước đây chưa từng để ý, mọi thứ ở đây dường như vĩnh viễn bất biến. Núi sông, chim thú, cảnh tượng sinh t.ử gặp gỡ chia lìa… tất cả chỉ như ảo ảnh, lặp đi lặp lại như một bộ phim cũ xem hàng trăm lần. Mà tôi thì vĩnh viễn chỉ là kẻ đứng ngoài quan sát, không thể thật sự hòa nhập vào cảnh giới ấy.
Tôi nhớ lời Cửu Thúc từng nói: cảnh giới của Tam Thanh Thư không phải truyền nhân nào cũng vào được. Mà bước vào được cảnh giới này mới chỉ tính là khởi đầu. Chỉ khi nào có thể hoàn toàn hòa làm một với cảnh giới đó, mới gọi là tu luyện viên mãn, đạt đến cảnh giới “thiên nhân hợp nhất”. Ông ấy bảo cảnh giới của tôi còn non lắm, phải cố gắng tu luyện nhiều hơn nữa.
Nhớ hồi đó, tôi nhìn Cửu Thúc rồi hỏi liệu giờ ông ấy có thể hòa làm một với cảnh giới này không. Đối phương hắng giọng một cái, mặt không đổi sắc, bảo: “Chúng ta vẫn nên nói chuyện nhân gian trước đã.”
Cửu Thúc đúng là kiểu người sĩ diện như thế, bề ngoài thì nghiêm khắc, lạnh lùng, không nói đùa, nhưng thỉnh thoảng lại bật ra một câu lạnh như băng mà buồn cười đến vô lực. Nghĩ đến đây, nửa bên mặt tôi lại bất giác nở nụ cười. Không biết giờ ông ấy thế nào rồi, cũng gần hai tháng không gặp. Tính ra lần trăng tròn tiếp theo cũng chẳng còn xa, không biết đến lúc kể chuyện Viên Mai cho sư phụ nghe, liệu ông có giật mình không.
Tôi cứ thế chìm trong cảnh giới Tam Thanh Thư suốt cả ngày. Đến khi mở mắt ra thì trời đã gần tối. Thân thể vẫn thấy nhẹ nhõm khoan khoái, nhưng bụng thì đói cồn cào, mình đã nhịn ăn suốt một ngày rồi.
Tôi lấy điện thoại, hẹn chỗ gặp với lão Dịch và Thạch Quyết Minh xong thì thay quần áo chuẩn bị đi. Trước khi ra khỏi cửa, tôi nhìn mình trong gương, chợt nhớ đến câu lão Dịch từng nói: “Bái ai cũng không bằng bái chính mình.”
Giờ nghĩ lại đúng là chỉ muốn tự trấn an thôi. Dù sao cũng chẳng có ai ở đây, tôi bèn chắp tay, nghiêm trang cúi bái trước gương, miệng lẩm bẩm:
“Anh Thôi à, anh với siêu nhân thật ra khác gì nhau đâu, quần sịp mặc trong hay ngoài chẳng quan trọng. Em tin anh. Chỉ dựa vào cái bản mặt đẹp trai, tóc vuốt keo bóng bẩy của anh thôi, tối nay nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”
Vái xong tôi bỗng cảm thấy hình như mình hơi ngớ ngẩn. Vái chính mình thì có ích quái gì. Tôi vội lắc đầu, chỉnh lại tâm trạng, khoác ba lô, ngậm một điếu t.h.u.ố.c rồi bước ra ngoài.
Đêm ở Cáp Nhĩ Tân lại một lần nữa buông xuống. Những câu chuyện kỳ dị chỉ thuộc về màn đêm sắp sửa tái diễn. Tôi đứng bên đường, tùy tiện gọi một chiếc taxi rồi lao vút đi. Cũng không biết đêm nay đang chờ đợi ba chúng tôi là số phận kiểu gì.
Cũng không biết liệu tôi còn có thể nhìn thấy bình minh của Cáp Nhĩ Tân thêm một lần nào nữa hay không.
