Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 31: Thược Giảo Nhập Cung
Cập nhật lúc: 12/09/2025 21:19
Quả thật là số mệnh đã định sẵn trong cõi u minh. Sinh thời, ông Lưu không mong con cháu mình dính vào nghề âm dương nữa, vậy mà không ngờ mười mấy năm sau khi ông mất, hai người con trai lại vô tình bước vào con đường này do cơ duyên kỳ lạ.
Thời gian thấm thoắt lại trôi thêm mười năm. Hai anh em đã đọc kỹ toàn bộ cuốn 《Tam Thanh Thư》. Lưu Toàn nhờ thông minh trời phú, nhưng cũng chỉ học được đôi chút thuật bói toán sơ đẳng trong sách. Còn “ngốc tử” Lưu Hỉ thì lại hoàn toàn khác. Có lẽ bởi tâm trí đơn thuần, không vướng tạp niệm, mỗi lần nghe em trai đọc sách, đều có thể toàn tâm toàn ý hòa vào cảnh giới của 《Tam Thanh Thư》.
Mười năm miệt mài như thế, toàn bộ nội dung trong sách, chú cả đã thuộc làu làu, không sót một chữ.
Năm Lưu Hỉ hai mươi bốn tuổi, một ngày nọ, nhà góa phụ họ Tống ở đầu thôn phía Đông bị mất một con trâu vàng già. Phải biết rằng, ở nông thôn ngày xưa, những con vật lớn như trâu bò, ngựa… chính là cả gia tài, là cái mạng sống của người làm ruộng. Mà chị Tống lại chỉ là một người phụ nữ góa chồng, không nghề nghiệp, đành phải lặn lội hết nhà này sang nhà khác cầu xin mọi người giúp tìm trâu.
Người Đông Bắc vốn thật thà chất phác, thấy chị ấy quả thực khổ sở, ai rảnh rỗi đều cùng nhau đi tìm giúp. Trùng hợp là hôm đó bà Lưu vừa nấu xong bữa trưa, định lên đầu làng gọi Lưu Hỉ về ăn cơm, liền gặp ngay góa phụ họ Tống. Nghe chị ta vừa khóc vừa kể chuyện mất trâu, bà Lưu vốn có tấm lòng nhân hậu cũng thấy nóng ruột, thầm nghĩ: giá mà ông Lưu còn sống thì tốt biết bao, nhất định sẽ tính được con trâu đang ở đâu.
Đang lúc bà Lưu an ủi góa phụ họ Tống, thì Lưu Hỉ bất chợt cười ngô nghê, lấy tay áo quệt mũi rồi cười nói:
“Nhà họ Tống mất trâu vàng, trâu vàng lạc ở đầu núi Đông. He he he…”
Ban đầu ai cũng chỉ nghĩ lời một đứa ngốc nói chẳng đáng tin, bà Lưu cũng chỉ dẫn Lưu Hỉ về nhà ăn cơm như thường lệ. Nhưng điều khiến bà không thể ngờ được là, buổi chiều hôm đó, người trong làng thật sự tìm thấy con trâu vàng trên đỉnh núi phía Đông. Chuyện này đến tai bà khiến bà cứ nghĩ mãi không yên. Thật là trùng hợp quá mức. Con trai mình ngốc nghếch như vậy, sao có thể có bản lĩnh lớn đến thế?
Càng nghĩ, bà càng thấy có điều không ổn, liền vội chạy đến bàn thờ tổ tiên kiểm tra. Quả nhiên, cuốn 《Tam Thanh Thư》 đã biến mất!
Tim bà như rơi vào hầm băng, không sao hiểu nổi, con trai bà không biết một chữ, làm sao đọc được sách? Mà nó tìm được sách ấy bằng cách nào?
Bà cố giữ vẻ bình thường ăn xong bữa tối, không lên giường ngủ như mọi hôm. Bà biết, sau bữa tối, hai con trai thường rủ nhau ra ngoài đi dạo một vòng. Đợi hai đứa đi khỏi, bà lặng lẽ theo sau.
Cảnh tượng mà bà sợ thấy nhất… lại hiện ra ngay trước mắt. Hai đứa con bà đang say sưa đọc sách, chính là 《Tam Thanh Thư》! Lưu Toàn vừa đọc vừa lật sách, còn Lưu Hỉ thì đứng bên cạnh ngô nghê cười thích thú.
Trước mắt bà như tối sầm lại, tựa như trời sập. Bà chỉ mong hai đứa con mình lớn lên bình yên, khỏe mạnh, không ngờ chúng lại nối gót cha mình, bước vào con đường vận mệnh đầy hiểm họa. Bà lao tới giật cuốn sách khỏi tay hai con.
Lưu Hỉ và Lưu Toàn đang mải mê đọc như thường lệ, đột nhiên bị mẹ giật mất sách rồi mỗi đứa bị tát một cái. Lưu Toàn bị đánh đến sững sờ, không hiểu chuyện gì, còn Lưu Hỉ thì ngơ ngác, rồi bỗng bật khóc nức nở.
Thấy con khóc, lòng bà cũng mềm lại, nước mắt rơi lã chã. Bà dẫn hai đứa về nhà, nghiêm giọng hỏi: chuyện này là sao? Cuốn sách ấy các con tìm thấy ở đâu?
Lưu Hỉ, với sự ngây dại vốn có, đành kể lại chuyện xảy ra mười năm trước, đêm đó cậu thấy một người đàn ông đội mũ vàng bay vào nhà qua cửa sổ. Nghe xong, bà Lưu mới vỡ lẽ — thì ra con trai mình có một con mắt đặc biệt, đúng như năm xưa ông Lưu từng nói. Bà thở dài: năm xưa ông ấy diệt trừ bao nhiêu yêu ma quỷ quái, e rằng cái vật đội mũ vàng đó chính là đến báo oán. Giờ đây hai đứa con đều đã đọc thấu 《Tam Thanh Thư》, cái gọi là “ngũ tệ tam khuyết” e rằng sẽ linh nghiệm. Khổ thân bà, một người đàn bà yếu đuối, giờ chỉ có thể mở to mắt nhìn con mình dấn thân vào số phận bi thảm. Đúng là số trời trêu người.
Bà lau nước mắt, ôm lấy hai đứa con, nghẹn ngào dặn:
“Cuốn sách này không phải thứ tốt đẹp gì. Từ giờ, các con đừng học nữa.”
Lưu Hỉ và Lưu Toàn từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời mẹ, liền gật đầu đồng ý.
Sau đó, bà Lưu lại cẩn thận gói cuốn 《Tam Thanh Thư》, đem cất dưới bàn thờ như cũ. Bà dặn dò kỹ lưỡng bao nhiêu lần, nhưng bà không hề biết, Lưu Toàn còn dễ khuyên, vì dẫu sao cũng chưa đi sâu vào đạo thuật. Còn Lưu Hỉ thì lại khác. Mười năm qua, ngày nào cũng nghe em trai đọc sách, từng câu từng chữ của 《Tam Thanh Thư》 đã khắc sâu trong trí óc.
Từ đó về sau, cứ đến đêm, mỗi khi ngủ say, Lưu Hỉ lại vô thức bước vào cảnh giới trong 《Tam Thanh Thư》.
Vài chục năm nữa lại trôi qua, bà Lưu giờ đã thành bà lão tuổi cao sức yếu, còn Lưu Toàn cũng đã cưới vợ. Đầu năm nay, không ai ngờ được rằng, trải qua bao năm tháng, đạo hạnh của “ngốc tử” Lưu Hỉ lại còn vượt qua cả cha mình — ông Lưu khi xưa từng được gọi là “Túy Quỷ Lưu".
Chuyện là, vào một hôm cả nhà đang ngồi ăn cơm trưa, Lưu Hỉ khi ấy đã ngoài bốn mươi, đột nhiên quay sang nói với mẹ mình: “Mẹ à, có người muốn g.i.ế.c con... hình như con sắp c.h.ế.t rồi.”
Bà Lưu nghe con trai lảm nhảm thì vội quát: “Ăn cơm còn không chịu yên, ăn nói linh tinh gì thế! Mau ăn đi!”
Bị mẹ mắng, Lưu Hỉ lập tức im bặt, không nói thêm gì nữa. Nhưng những lời ấy lại lọt vào tai Lưu Toàn – tức là chú hai Lưu bây giờ – khiến chú không khỏi nghi ngờ. Sau ngần ấy năm sống bên nhau, Lưu Toàn rất rõ: người anh đầu óc khù khờ của mình thực ra đã tu luyện 《Tam Thanh Thư》 đến mức cực kỳ thâm sâu, thậm chí gần như đạt đến cảnh giới tiên đoán chưa xảy ra. Anh tuy chậm hiểu, nhưng không bao giờ nói năng vô cớ. Nếu đã nói ra lời đó, chắc chắn không phải chuyện đùa.
Sau bữa cơm, Lưu Hỉ vẫn theo thói quen ra đầu làng ngồi trên phiến đá lớn phơi nắng. Lưu Toàn liền lặng lẽ đi theo, ngồi xuống bên cạnh rồi hỏi: “Anh à, ban nãy anh nói thế là có ý gì?”
Lưu Hỉ thấy em trai hỏi, liền ấp úng đáp bằng cái giọng ngọng nghịu: “Thược giảo nhập cung... Có người… muốn g.i.ế.c anh… Em à… anh… chưa sống đủ… anh không muốn… chết… anh muốn… tránh họa…”
Nói rồi, Lưu Hỉ lại loạng choạng đi lang thang khắp nơi như mọi khi. Lưu Toàn vốn cũng có chút hiểu biết về bói toán, nên khi nghe đến cụm “Thược giảo nhập cung”, liền giật mình kinh hãi. Nếu những lời anh trai nói không phải mê sảng, thì e là đại họa sắp giáng xuống thật rồi.
Cái gọi là “Thược giảo”, là một trong ngũ thần, gồm: Hỷ Thần, Hung Thần, Động Thần, Cô Thần và Âm Thần. Riêng “thược giảo” lại được liệt vào hàng “Thập tam âm thần” — tức 13 vị thần tà u ám — cùng với các sát thần như: Phù Trầm, Kiếm Phong, Mạch Việt, Kiếp Sát, Quán Tác, Thôn Hãm, Hối Khí, Thiên Không, Cấp Cước Sát, Chỉ Bối, Thiên Nan, Mai Nhi Sát...
Theo lý luận trong 《Mười Hai Cung Thái Tuế》:
“Thược giảo giao vận, sự tất sinh tai. Đừng nói một muỗng nước, cũng đủ dậy sóng trăm trượng. Nam giới phạm phải, dễ bị hãm hại, gặp kiếm đ.â.m ngầm trong tối.”
Lưu Toàn biết rõ năng lực của anh trai mình, nếu Lưu Hỉ đã nói là có nạn, thì tám chín phần mười là thật. Từ nhỏ hai anh em đã chơi với nhau, tuy anh đầu óc ngốc nghếch, nhưng lòng dạ lại cực kỳ thiện lương. Nghĩ đến việc anh trai đến giờ vẫn chưa lấy vợ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì... chẳng phải tuyệt hậu sao?
Lưu Toàn lập tức chạy về nhà, hy vọng có thể tra trong 《Tam Thanh Thư》 xem có cách nào hóa giải tai kiếp cho anh trai không. Nhưng khi đến gian nhà đặt bài vị tổ tiên lại sững người — cuốn 《Tam Thanh Thư》 đã biến mất.
Khả năng lớn là do chính Lưu Hỉ lấy đi. Nhưng anh ấy lấy sách để làm gì? Trong lòng Lưu Toàn dấy lên một dự cảm chẳng lành, vội vàng đi khắp làng tìm anh. Thế nhưng, tìm mãi mà không thấy bóng dáng đâu cả.
Lúc này, trong lòng chú hai vẫn còn một tia hy vọng, nghĩ rằng có thể anh mình chỉ đi lang thang như mọi lần. Nhưng đến giờ cơm tối mà Lưu Hỉ vẫn chưa quay về, Lưu Toàn biết ngay là có chuyện. Anh trai ngốc của mình nhất định là đã ra ngoài “tránh họa”.
Nhưng bà Lưu tuổi đã cao, không thể để bà biết chuyện này, sợ bà sốc. Lưu Toàn đành chống chế rằng: “Anh con thấy người hơi mệt, tạm chưa ăn cơm. Một lát nữa để vợ con nấu ít mì cho anh là được.”
Mãi đến sau bữa cơm, khi vợ cậu báo là trong nhà thiếu mất 300 tệ, Lưu Toàn mới hoàn toàn chắc chắn, anh mình thật sự đã rời nhà để tránh tai kiếp rồi. Số tiền ấy chẳng đáng bao nhiêu, nhưng điều chú lo nhất là một kẻ ngốc như Lưu Hỉ lại đơn độc rời nhà, không quen biết ai, không rõ đường đi nước bước. Nhỡ có chuyện gì bất trắc thì biết làm sao? Hơn nữa, anh trai chỉ mang theo 300 tệ — làm sao sống nổi?
Vì vậy, Lưu Toàn lén giấu bà Lưu, một mình men theo quốc lộ suốt đêm tìm anh. Nhưng kết quả vẫn là không thấy tung tích gì. Điều sợ nhất đã xảy ra — với khả năng bói toán của anh trai, chắc chắn Lưu Hỉ đã tính được tuyến đường mà mọi người sẽ tìm, rồi tránh đi con đường đó.
Lưu Toàn hiểu rất rõ: với chút thuật toán nửa vời của mình, so với Lưu Hỉ chẳng khác nào muối bỏ biển. Anh trai nhất định đã biết trước mình định làm gì, đoán được cả những bước tiếp theo. Bất lực, Lưu Toàn đành phải báo cảnh sát.
Tuy sau đó đã tìm suốt một năm trời, cũng đã trình báo công an, nhưng trong suốt một năm ấy vẫn không có bất kỳ tin tức nào về anh trai. Lưu Toàn thở dài cảm khái: tất cả có lẽ đã là số mệnh. Chỉ mong rằng anh trai mình bình an vô sự, thế là đủ rồi.
—
Sau khi nghe chú hai Lưu kể về chuyện xưa giữa hai anh em họ, tôi không khỏi xúc động. Thì ra gia đình họ Lưu từng một thời phong quang, cũng phải gánh chịu vận mệnh trắc trở đến vậy. Dù có khả năng tiên đoán thiên cơ cũng không thể tránh khỏi nỗi đau thịt xương chia lìa. Xem ra, có dị năng không hẳn đã là phúc.
Nhưng 《Tam Thanh Thư》 chẳng phải là sách chính đạo sao? Rõ ràng là một cuốn kinh dùng để giúp đời trừ tà diệt ác, cớ sao người luyện lại phải chịu quả báo “ngũ tệ tam khuyết”? Đây là trò trêu ngươi của ông trời chăng? Hay lẽ nào… con người vốn không xứng đáng có được loại năng lực này?
Lần đầu tiên, trong lòng tôi bắt đầu hoài nghi về 《Tam Thanh Thư》. Song lúc ấy bản thân còn quá trẻ, chưa đủ từng trải để nghĩ sâu thêm. Phải đến khi sau này xảy ra một số chuyện… tư tưởng của tôi mới bắt đầu thay đổi.
Nhưng đó là chuyện về sau. Xin để lần khác, tôi sẽ kể tường tận.
