Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 90: Trước Khi Về Nhà

Cập nhật lúc: 12/10/2025 15:32

Tôi cười khổ nhìn Lão Dịch:

“Nói thật, nếu g.i.ế.c người mà không phạm pháp, vừa nãy tôi thực sự muốn g.i.ế.c quách gã cho xong. Nhưng mà g.i.ế.c rồi thì được gì? Anh vẫn chưa hiểu à? Dù chúng ta có điên cuồng, có ghê gớm thế nào, cũng chỉ là quân cờ trong tay ông trời thôi. Anh em mình ấy mà, đều là “ngũ tệ tam khuyết’ cả, đây chắc là nghiệp chướng, tôi trốn không thoát. Dù cho được làm lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn như thế.”

Lão Dịch nghe tôi nói xong, khẽ thở dài, ngồi xuống ghế bên cạnh, nói:

“Thật ra tôi vẫn không hiểu nổi, sao cậu không nói rõ với Đổng San San? Cậu làm cho cô ấy từng ấy chuyện, lẽ nào kết quả chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng thế này thôi sao?”

Tôi xin lão Dịch một điếu thuốc, châm lên, hít sâu một hơi rồi nói:

“Nói rõ? Anh nghĩ bây giờ là thời đại nào? Máy bay đầy trời, tàu hỏa đầy đất. Anh nghĩ lúc nãy tôi nói với cô ấy: ‘Thật ra cậu đang bị ác quỷ theo dõi, còn tôi có năng lực đặc biệt, là thầy âm dương trừ ma diệt quái’? Nhìn hai đứa chúng ta bây giờ, ai mà tin nổi?”

Lão Dịch nghe xong thì lặng thinh. Đúng vậy, những thứ trên người chúng tôi, ở thế kỷ hai mốt này đã chẳng còn được thừa nhận nữa. Chúng tôi là thứ mê tín trong truyền thuyết, vốn không thể xuất đầu lộ diện. Vừa rồi tôi cũng nói qua, con người thường bị những gì trước mắt mê hoặc. Pháp môn của Bạch phái giờ đã không còn đất diễn.

Ví dụ nhé, bạn đi ngoài đường, thấy ấn đường một người đen kịt như đáy nồi, bạn có thể xông tới bảo: “Ê anh bạn, cậu xong đời rồi, chắc chắn đang bị ma ám. Thôi thế này đi, tôi sẽ về nhà với cậu cứu cậu một mạng nhé?”

Sau đó khả năng cao sẽ bị coi là kẻ lừa đảo, may thì bị chửi, xui thì còn bị đấm. Ở thời buổi này mà muốn phát dương quang đại Bạch phái là không thể, khéo còn bị gắn mác “tà giáo” rồi cho bạn một chuyến đi “xuyên tỉnh” nữa là đằng khác. Hoàn toàn không đáng.

Ngược lại kiểu như chú Văn thuộc “Lam đạo” thì lại khác. Thứ nhất, dáng vẻ của ông ấy cứ như diễn viên vậy, trước hết phải có ngoại hình cho ra dáng. Nhìn thoáng qua là bộ dạng tiên phong đạo cốt, lại còn có nghề nghiệp đàng hoàng. Miệng lưỡi lại khéo léo. Lừa đám dân quê ngây ngô thì khỏi nói, cứ đâu vào đấy ngay.

Còn chúng tôi thì sao? Mấy thằng mới đôi mươi, nhìn non nớt như chưa mọc đủ râu, làm việc chẳng vững, ai mà tin chúng tôi mới là người có thật tài năng chứ? Con người thường sẽ bị ấn tượng đầu tiên che mờ đôi mắt. Đó là một lý do, nhưng thực ra vẫn chưa phải điều chính, điều chính là—

Bây giờ còn ai tin trên đời tồn tại ma quỷ nữa chứ?

Những thứ vô hình thì bị cho là phi khoa học, đó chính là chứng bệnh bi kịch của số đông. Tôi nhớ sau này xem một bộ phim tên là Điều Răn Thứ Nhất, trong đó có một câu thoại kinh điển: “Ngày xưa có một người đi săn vào sâu trong rừng, anh ta nghĩ trong rừng ngoài gấu đen với gấu trắng thì chẳng còn gì khác, nhưng cuối cùng vẫn bị gấu ăn. Tại sao? Vì anh ta không biết trên đời còn có gấu xám.”

Khi họ nhìn thấy gấu xám thì đã quá muộn rồi.

Lão Dịch thở dài, nói với tôi: “Ừ, cậu nói cũng đúng, có lẽ chúng ta sinh ra đã không thể xuất đầu lộ diện, thế cậu có thấy bực không?”

Tôi khẽ cười chua chát đáp: “Chắc số tôi khốn khổ từ lúc sinh ra rồi, thôi kệ đi, suốt ngày bực mình c.h.ế.t mất. Tôi vẫn thường nói: giấc mơ của mình phải tự mình thực hiện, tội do mình tìm thì tự mình phải chịu. Con người đôi khi mâu thuẫn lắm — ai cũng biết lý lẽ, ai cũng nói những câu sáng suốt, nhưng khi chuyện đó rơi xuống đầu mình thì vẫn cứ mù mờ.”

Lão Dịch rõ ràng không hiểu hết ý tôi, nhưng thấy tôi thản nhiên vậy thì cười: “Thôi đừng nói nữa, rốt cuộc cậu vẫn quá mềm lòng, không hợp nghề này.”

Tôi nghe xong không thấy buồn cười, nghiêm túc hỏi lại: “Nếu bạn gái cũ của anh cũng bị trúng loại tà thuật này, anh sẽ cứu cô ấy chứ?”

Dịch Hân Tinh không nói gì nữa, nhìn vẻ mặt anh ta, hình như cũng đang chìm vào suy nghĩ.

Xem ra chúng tôi đều là hạng người mềm lòng cả.

Một lúc sau, anh ta lại thở dài, nói:

“Khỉ thật, không ngờ bây giờ để nói được một câu thật lòng cũng khó thế này.”

Tôi nằm trên giường bệnh bảo:

“Thôi kệ đi, chuyện này qua rồi thì đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Ai bảo số chúng ta khổ. Giờ còn chưa tới hai năm, phải nghĩ xem làm sao tìm được âm hồn mất nết kia mới là việc chính.”

Vừa nhắc tới nữ quỷ ấy, mặt lão Dịch lại dài ra như khổ qua. Dù sao thì mạng tôi với mạng anh ta vẫn đang nằm trong tay tên sắc quỷ Bạch Vô Thường kia.

Nghĩ tới đây, cả hai lại thấy rầu rĩ.

Vì phải chăm sóc tôi nên Dịch Hân Tinh lại xin chú Lâm nghỉ thêm mấy ngày, chắc tháng này không kiếm được bao nhiêu tiền. Tôi thấy áy náy lắm. Nghe nói, anh ta đã giúp tôi bịa một lý do để nói với chú Văn rằng tối hôm đó tôi uống say rồi gặp phải bọn cướp đường, bị chúng đ.á.n.h cho một trận còn đ.â.m cả vào chân nữa. Trong lòng tôi rối bời, cái lời nói dối này đúng là quá kém, chưa đầy ba tháng mà bị cướp hai lần, lão Văn tin nổi không?

Không ngờ ông ấy lại tin thật. Chiều hôm tôi tỉnh dậy, chú Văn còn tới thăm, bảo tôi xui xẻo, chưa bao lâu mà đã bị chơi hai lần.

Cuối cùng còn nói một câu: “Chẳng lẽ an ninh ở Cáp Nhĩ Tân tệ thế này sao, chắc sắp Tết rồi.”

Chú Văn bảo tôi cứ dưỡng bệnh cho tốt, tháng này không trừ lương, ai cũng khó khăn cả.

Tôi nghĩ bụng, lão già này cũng có tình có nghĩa thật, bây giờ muốn tìm được một ông chủ như thế chẳng dễ chút nào. Vì vậy tôi rất cảm động, còn chuyện thanh kiếm đồng tiền trấn tiệm bị tôi với lão Dịch làm hỏng thì tôi vẫn chưa dám nói ra.

Đêm hôm đó, tôi bảo lão Dịch về trước, còn mình thì nằm trên giường bệnh. Đến lúc này mới thực sự yên tĩnh, mở mắt cũng là đen, nhắm mắt cũng là đen.

Thôi kệ, coi như một giấc mơ đi.

Trong hoàn cảnh như vậy, người ta dễ sinh cảm khái. Giờ đã cuối tháng 12 rồi, bước ra xã hội chưa đầy nửa năm, không ngờ lại thành ra thế này. Nằm viện hai lần, thân thể chi chít thương tích. Tôi nhớ hồi mới đến làm ở Phúc Trạch Đường, tôi còn lừa ông bô nhà tôi rằng mình làm cho một công ty nước ngoài. Lần này về nhà biết phải giải thích sao đây? Làm ở công ty nước ngoài nào mà ra nông nỗi mình mẩy đầy thương tích? Câu lạc bộ quyền anh của Lãnh sự quán Mỹ tại Cáp Nhĩ Tân chắc?

Haiz, phiền não, thôi đừng nghĩ nữa, mấy chuyện bực bội đó cứ để sang một bên. Đại học đã dạy tôi rằng nếu cứ ép mình mãi vào ngõ cụt thì thật sự sẽ trở thành biến thái.

Vẫn nên dưỡng cho thân thể khỏe lại trước đã, những chuyện còn lại thì đi từng bước, đừng hỏi bước này xa đến đâu.

Ăn ngon uống đủ gần một tháng, cuối cùng tôi cũng “hồi sinh” lại. Tuy tiền tốn không ít, nhưng là Bào Long và vợ cậu ta góp cho tôi. Xem ra tôi lại nợ họ một ân tình. Haiz.

Có vẻ tôi thật sự phải tăng cường bản lĩnh của bản thân thôi, không thể lần nào đ.á.n.h nhau với quỷ cũng phải vào viện được. Dù cơ thể tôi chịu nổi thì cái ví cũng không chịu nổi. Mẹ kiếp, viện phí đắt thật. Người nghèo như tôi sắp không còn tiền chữa bệnh nữa rồi.

Hơn nữa, mấy bác sĩ đó đúng là “diệu t.h.ủ d.â.m tâm”. Có một tối tôi đi vệ sinh, bắt gặp một bác sĩ đang ở hành lang ân cần hỏi han một nữ bệnh nhân, cuối cùng còn giống hệt Lý Bảo Khố, lôi cả xem tướng tay ra. Còn như tôi - một thằng thanh niên khỏe mạnh, bọn họ thường chỉ làm qua loa theo quy trình rồi bỏ đó. Đúng là cầm thú.

May mà tôi cuối cùng cũng hồi phục, lại có thể chạy nhảy. Sắp xếp lại tâm trạng mệt mỏi xong, tôi bắt đầu đi làm. Việc đầu tiên khi quay lại làm chính là đặt thanh kiếm đồng tiền đã được xâu cẩn thận về chỗ cũ. May sao tôi cảm giác nó vẫn còn uy lực.

Còn hơn một tháng nữa là Tết, thôi thì cứ yên phận mà làm việc đi. Ít ra cũng phải kiếm đủ tiền mua quà Tết mang về nhà, phải biết rằng bây giờ tôi không còn như hồi đi học nữa, cơ bản đã tự lập rồi. Tết về quê mà không mua được gì ra hồn, thì cái mặt già này biết giấu vào đâu?

Còn nữ quỷ trốn thoát kia, vẫn chẳng có chút manh mối nào. Có lẽ gần Tết, Cáp Nhĩ Tân dường như yên ắng hơn nhiều, khách đến Phúc Trạch Đường chủ yếu là muốn tìm một khởi đầu tốt đẹp, nhờ chú Văn viết bùa, ngoài ra là mấy người cứ thần thần bí bí. Tôi nhận ra mình đã khéo léo hơn nhiều, thậm chí còn phối hợp với chú Văn rất tự nhiên.

Thấy tôi làm việc tốt, chú Văn vỗ n.g.ự.c hứa: “Cố gắng làm cho tốt, đến lúc nghỉ Tết sẽ cho cháu một cái phong bì to.”

Đây dĩ nhiên là lời mà tôi muốn nghe nhất.

Đầu tháng Hai, còn hơn mười ngày nữa là Tết, chú Văn đưa cho tôi hai ngàn tệ, nói:

“Đây là cả lương lẫn tiền thưởng Tết, sắp Tết rồi, chú cũng phải về quê cúng tổ tiên. Ở đây cũng chẳng có việc gì, vậy cháu nghỉ sớm đi, thu xếp rồi về, sau Rằm hãy quay lại.”

Cầm phong bì tiền trong tay, lòng tôi đầy ắp sự biết ơn với ông ấy. Tuyệt, số tiền này đủ để tôi mua quà Tết hẳn hoi rồi đường hoàng trở về nhà. Không ngờ còn được nghỉ lâu đến thế.

Chú Văn trước đây từng nói quê ông ấy ở huyện Lê Thụ, tỉnh Cát Lâm, nghe nói hình như là trẻ mồ côi, lớn lên nhờ ăn cơm nhà người ta, bên đó chắc cũng chẳng còn thân thích gì. Vậy ông ấy cúng tổ tiên cái nỗi gì?

Thôi kệ, nghĩ mấy chuyện này cũng chẳng có ích gì cho mình. Tôi dọn dẹp cửa tiệm thật kỹ, chúc chú Văn năm mới vui vẻ rồi chuồn đi. Cáp Nhĩ Tân tuy tốt, nhưng nào có thể so với cố hương được.

Thế nên tôi không về chỗ trọ ngay, mà chạy thẳng ra ga tàu mua vé. Ai ngờ, vừa tới nơi, tôi đã choáng váng. Tết đến nơi rồi, sao mua vé lại đông thế? Vừa bước vào sảnh bán vé, tôi đã ngây ra, không nói quá đâu, ít nhất cũng phải năm nghìn người đang xếp hàng. Quả là hoành tráng, trước mấy chục quầy bán vé đều kéo dài những hàng người bất tận. Tôi vừa vào cửa đã nhập hàng xếp luôn.

Thôi thì xếp hàng cũng được, miễn có vé về quê là mừng rồi. Nhàn rỗi chẳng có việc gì, tôi đảo mắt xung quanh, thấy có người còn chuẩn bị cả đồ ăn sẵn để chờ. Tôi không nhịn được thầm khen: “Đúng là người sáng suốt.” Hơn một tiếng trôi qua, mà vẫn chẳng tiến được bao nhiêu bước, trong khi phía sau đã nối thêm hai chục người nữa.

Lúc ấy đã gần trưa, nhìn người kia vừa ăn cơm hộp vừa nhai ngon lành, bụng tôi cũng bắt đầu réo ùng ục. Tôi thầm rủa: “Hóa ra mua vé tàu Tết chính là bài rèn luyện thể lực, đứng đến tê cả chân, mẹ nó chứ.”

Đúng lúc tôi sắp đứng không vững nữa, di động bỗng rung lên. Lấy ra xem thì thấy là số của Vương Thành - lão đại phòng ký túc xá của tôi. Nghĩ bụng đã gần nửa năm không liên lạc, không biết giờ tên này ra sao.

Tôi bắt máy. Sảnh bán vé ồn ào quá, tôi bèn bịt một bên tai, hét vào điện thoại:

“Alô! Lão rùa già đấy à~ tìm tao có chuyện gì thế?”

Cái biệt danh “lão rùa già” này xuất hiện từ chuyến đi hồ Kính Bạc, sau đó cả bọn cứ gọi mãi. Chỉ nghe đầu dây bên kia c.h.ử.i ầm lên:

“Rùa cái con khỉ! Mày đang ở đâu thế?”

Tôi nói: “Vẫn còn ở Cáp Nhĩ Tân, còn mày thì sao?”

Vương Thành bên kia đáp: “Tao cũng ở Cáp Nhĩ Tân! Tối nay rảnh không?? Tao sắp về quê rồi, đến uống vài chén rượu nhé?!”

Uống rượu à? Cái này thì tôi khoái rồi. Dù gì cũng đã lâu chưa gặp, thế là tôi bảo luôn: “Được thôi, mày cho địa chỉ nhà đi, tối tao bắt taxi qua.” Hỏi xong địa chỉ chỗ ở mới của cậu ta, tôi cúp máy. Trong lòng nghĩ mua vé về ngày kia, Bào Kim Long và vợ đã về quê ăn Tết trước rồi, tối nay uống với Vương Thành, mai đi mua ít đồ Tết rồi ghé chỗ lão Dịch làm vài chén, ngày kia thong dong về nhà nghỉ mấy hôm. Nghe cũng ổn.

Tôi nhìn dãy người dài dằng dặc phía trước mà nghĩ, một năm cuối cùng cũng sắp qua, thật sự dài dằng dặc. 

Nhưng lúc đó tôi nào biết được, một chầu rượu thôi mà cũng có thể rước chuyện đến.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.