Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 25: Muốn Ăn Đòn À?

Cập nhật lúc: 15/12/2025 07:04

Lý Miêu Miêu vì muốn đợi Ngọc Khê nên mua đồ xong vẫn lì lợm ở lại trong phòng ngủ. Cô ta muốn được tận mắt chứng kiến cảnh Ngọc Khê bị bẽ mặt, nhưng đợi suốt cả buổi chiều cũng chẳng thấy tăm hơi Ngọc Khê đâu.

Mãi đến khi Vương Điềm Điềm ra ngoài một chuyến về, mang theo tin tức: Lữ Ngọc Khê đã chuyển khoa, không còn học khoa Diễn xuất nữa. Tên dán trên giường ngủ ở phòng các cô là dán từ trước, quên chưa bóc đi.

Thế là cô ta đã đợi toi công cả một buổi chiều, bụng đói meo cả ngày trời mà chẳng được tích sự gì, còn làm chuyện vô ích.

Hơn nữa, nhân lúc Ngọc Khê chưa đến, cô ta đã tranh thủ nói xấu Ngọc Khê một trận. Giờ Ngọc Khê lại chuyển khoa, thành ra cô ta bị cả phòng gắn mác là kẻ tâm cơ. Trong phòng bảy người thì năm người hờ hững không thèm để ý đến cô ta, cô ta chỉ còn nước bám theo Vương Điềm Điềm như con ở.

Lý Miêu Miêu không kìm nén được nỗi oán hận, lao đến trước mặt Ngọc Khê chất vấn: "Tại sao cậu lại chuyển khoa?"

Ngọc Khê xoa xoa bụng, may mà đã ăn no rồi, nếu không chắc nuốt không trôi mất. Cô lạnh lùng nói: "Bạn học này, cậu chất vấn nhầm người rồi thì phải! Tôi có quen cậu sao?"

Lý Miêu Miêu trợn tròn mắt: "Cậu thế mà dám nói không quen tớ?"

Ngọc Khê trào phúng: "Tôi nên quen biết cậu à?"

Lý Miêu Miêu tức đến thở hổn hển: "Được lắm, cậu giỏi lắm! Tớ thật sự nhìn nhầm cậu rồi, từ nay chúng ta không còn là bạn bè nữa."

Ngọc Khê cười khẩy: "Trí nhớ của tôi vẫn luôn rất tốt. Nếu tôi nhớ không lầm thì chúng ta đã sớm không còn là bạn bè rồi. Chẳng lẽ trận đòn hôm trước chưa đủ sâu sắc, cậu còn muốn bị đ.á.n.h thêm trận nữa à? Ngứa đòn phải không?"

Lý Miêu Miêu nghẹn họng: "Cậu..."

Bạn cùng phòng của Ngọc Khê không nhịn được, phì cười thành tiếng.

Mặt Lý Miêu Miêu đỏ như gan heo, nhưng trong lòng càng thêm hoảng loạn. Ngọc Khê mà cô ta từng quen biết đã biến mất rồi, Ngọc Khê trước mắt này quá xa lạ.

Vương Điềm Điềm nhìn thấy dung mạo của Ngọc Khê thì ghen tị. Vốn định xem kịch vui, ai ngờ lại bị chế giễu ngược lại. Nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, cô ta không giữ được bình tĩnh nữa. Nhưng dù sao cũng là nơi công cộng, cô ta còn biết kiềm chế tính nết, c.ắ.n môi nói: "Tớ mua đồ về ăn đây, đi trước nhé."

Lý Miêu Miêu nhìn Vương Điềm Điềm đi xa, lại nhìn Ngọc Khê mặt lạnh như tiền, cuối cùng dậm chân bình bịch đuổi theo Vương Điềm Điềm.

Ngọc Khê nhìn Lý Miêu Miêu ra sức lấy lòng Vương Điềm Điềm. Tuy trên mặt Vương Điềm Điềm không biểu lộ quá nhiều cảm xúc nhưng Ngọc Khê biết, trong lòng Vương Điềm Điềm đang tức điên lên.

Ngọc Khê cảm thán, không hổ là sinh viên khoa Diễn xuất, đi đâu cũng diễn sâu được.

Viên Viện ăn xong rồi, tính tình cũng thẳng thắn: "Tiểu Khê, hóa ra cậu vốn là sinh viên khoa Diễn xuất à!"

Ngọc Khê cũng không định giấu giếm, hào phóng thừa nhận: "Ừ, tớ vốn định thi vào Đại học Thủ đô, sau vì lý do cá nhân nên mới thi vào trường Điện ảnh. Tớ biết mình không hợp với diễn xuất, không hợp làm diễn viên, sau này điểm cao nên tớ xin chuyển khoa."

Các bạn cùng phòng đều buông đũa xuống, mở to mắt nhìn chằm chằm Ngọc Khê, đồng thanh hỏi: "Cậu thi đại học được bao nhiêu điểm?"

Bị sáu đôi mắt nhìn chằm chằm, Ngọc Khê ho khan hai tiếng: "Kém 70 điểm là điểm tuyệt đối."

Viên Viện ôm n.g.ự.c kêu lên: "Tớ mà được điểm này thì chắc chắn phải vào Đại học Thủ đô rồi!"

Ngọc Khê cười gượng: "Lúc đó không hiểu chuyện, cuối cùng đành phải chuyển khoa thôi."

Viên Viện và mấy người kia nhìn nhau, đều không ngốc, chắc chắn trong chuyện này có uẩn khúc. Họ cũng không hỏi Lý Miêu Miêu là ai, nhưng đều ghi nhớ trong lòng, sau này phải tránh xa Lý Miêu Miêu ra một chút.

Về đến phòng ngủ, Lôi Âm vẫn chưa về. Ngày đầu tiên dọn vào ở, mọi người đều rất hưng phấn, rôm rả kể những chuyện xấu hổ của bản thân.

Cuối cùng chủ đề chuyển sang Niên Quân Mân. Sáu cặp mắt đồng loạt nhìn về phía Ngọc Khê, như thể nếu Ngọc Khê không khai ra thì sẽ dùng cực hình tra khảo vậy.

Ngọc Khê nuốt nước bọt, giọng nói có chút chột dạ: "Vị hôn phu của tớ."

Cả phòng ngủ bùng nổ. Các cô gái còn chưa có mối tình vắt vai nào, thế mà Ngọc Khê đã có vị hôn phu. Đang ở độ tuổi tò mò về người khác giới, hình tượng Ngọc Khê trong mắt họ lập tức trở nên cao lớn hơn hẳn - người từng trải a!

Đối mặt với ánh mắt ham học hỏi của bạn cùng phòng, da đầu Ngọc Khê tê dại. Cô cũng chưa từng yêu đương mà, cô và Niên Quân Mân là giả, lấy đâu ra kinh nghiệm mà chia sẻ chứ, cô cuống đến đỏ bừng mặt.

Điều này càng khiến mọi người hiểu lầm. Đừng coi thường sự tò mò của con gái. Viên Viện ngồi gần Ngọc Khê nhất, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Ngọc Khê đang tăng dần, hóng hớt hỏi: "Các cậu nắm tay chưa? Đã hôn nhau chưa?"

Ngọc Khê lập tức biến thành con tôm luộc chín đỏ, da đầu tứa mồ hôi nóng. Câu hỏi này làm tim cô đập loạn xạ. Bọn họ nắm tay rồi, đúng, nắm rồi, lại còn nắm rất lâu nữa chứ.

Còn chuyện hôn môi, tay Ngọc Khê cũng không biết để vào đâu nữa. Cái chủ đề này, xấu hổ quá đi mất!

Sau đó Ngọc Khê ngẩn người. Bọn họ là giả mà, cô xấu hổ cái gì chứ? Nhưng sao trái tim này cứ đập thình thịch liên hồi thế này!

Thấy Ngọc Khê mãi không trả lời, mấy cô gái nhìn nhau cười đầy ẩn ý, tất nhiên nếu bỏ qua vẻ bát quái và một chút "tiểu biến thái" trong ánh mắt thì càng tốt.

"Rầm!" Cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh ra, dọa Ngọc Khê và mấy người kia giật nảy mình. Lôi Âm xách hộp cơm hầm hầm đi vào với khuôn mặt đen sì.

Ngọc Khê khẽ thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ cũng có lúc cô phải cảm ơn Lôi Âm.

Lôi Âm về đã phá hỏng bầu không khí trong phòng. Mấy cô gái trừ Lôi Âm ra đã thân thiết với nhau rồi nên mới dám bát quái, nhưng thấy Lôi Âm về, ai nấy đều tản ra về giường mình.

Căn phòng vừa rồi còn náo nhiệt bỗng chốc im bặt. Lôi Âm tức tối dằn mạnh hộp cơm xuống bàn, ngẩng cao đầu kiêu ngạo như con công, quan sát phản ứng của mọi người.

Chỉ tiếc, ngoài Ngọc Khê tò mò nhìn Lôi Âm ra thì những người khác đi rửa mặt đ.á.n.h răng thì đi rửa mặt, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, chẳng ai thèm để ý.

Lôi Âm mím môi, mở hộp cơm ra. Trong hộp có sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu, toàn món ngon, tiếc là chẳng ai thèm ngó ngàng.

Ngọc Khê liếc thấy Lôi Âm ăn được một lát thì thôi, đậy nắp hộp cất vào ngăn kéo. Ngồi một lúc, cô ta lấy ra cái ví tiền xinh xắn, đổ hết tiền ra bàn. Vài tờ trăm tệ, còn lại là một đống tiền lẻ đủ màu sắc.

Ngọc Khê: "..."

Hành động ấu trĩ nhằm thu hút sự chú ý vừa rồi của Lôi Âm, thật sự là cùng một người với cô gái trong ấn tượng của cô sao?

Trong ký ức của Ngọc Khê, Lôi Âm ngày nào cũng cãi nhau với Hà Giai Lệ, chống đối bố mình. Chỉ cần Hà Giai Lệ không thoải mái là Lôi Âm thấy sướng. Ngọc Khê gạt bỏ thành kiến nhìn nhận Lôi Âm, tính tình Lôi Âm trở nên như vậy, Hà Giai Lệ phải chịu trách nhiệm lớn.

Ngọc Khê không nhìn Lôi Âm nữa, im lặng nhìn trần nhà. Không có hận thù nào là vô cớ cả. Đời trước, bố của Lôi Âm áy náy với con gái đến mức muốn bù đắp tất cả, Lôi Âm muốn gì được nấy. Đầu óc Ngọc Khê sáng ra không ít, càng nghĩ nhiều, sắc mặt càng khó coi.

Nếu đúng như phỏng đoán thì tội nghiệt của Hà Giai Lệ thật sự quá sâu nặng!

Vì có Lôi Âm nên mọi người đều đi ngủ sớm. Có lẽ do mệt mỏi nên không ai mất ngủ, sáng ra ai nấy đều tinh thần sảng khoái.

Ngày đầu tiên đi học, cô gái nào cũng muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình. Ngọc Khê cũng không ngoại lệ, cô chọn áo sơ mi và quần jean phối với giày trắng và tóc đuôi ngựa, mang đậm hơi thở thanh xuân.

Vốn dĩ Ngọc Khê còn tưởng Lôi Âm lại bị lẻ loi, không ngờ cô nàng đã rửa mặt xong xuôi đi trước rồi.

Khoa của Ngọc Khê chỉ có một lớp, tổng cộng mới mười tám người. So với hai lớp của khoa Diễn xuất (một lớp đại học, một lớp cao đẳng), mỗi lớp hai mươi người thì ít đến đáng thương.

Lớp Ngọc Khê có tám nữ sinh, vừa khéo ở chung một phòng ký túc xá, còn lại đều là nam sinh. Phần lớn nam sinh đều có ước mơ làm đạo diễn, cũng chịu khổ được nên nam sinh chiếm đa số.

Ngọc Khê nhận được sự chú ý đặc biệt. Trong phòng học ồn ào náo nhiệt, loáng thoáng nghe thấy tiếng bàn tán: "Lớp mình nữ sinh chỉ có tám mống, nhưng một người thôi cũng đủ nghiền nát cả đám bên kia rồi."

Chủ nhiệm lớp chưa đến thì Hội học sinh đã đến trước, gõ cửa bước vào: "Trật tự!"

Khi nhìn thấy Ngọc Khê, người đó khựng lại, vô cùng kinh ngạc: "Sao em lại ở đây?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.