Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 28: Mất Nắm Gạo
Cập nhật lúc: 15/12/2025 07:04
Nghỉ trưa một lát rồi tiếp tục huấn luyện. Hơn hai giờ chiều là lúc nắng nóng nhất, tập luyện lúc này là cực hình. Mồ hôi trên trán Ngọc Khê chảy xuống mắt, cay xè khó chịu.
Ngọc Khê nhớ tới Ngọc Trúc Thiêm. Cô nhớ Ngọc Trúc Thiêm sờ vào mát lạnh, cô cần hạ nhiệt, cả người mồ hôi nhễ nhại thế này khó chịu quá.
Ý niệm vừa nảy sinh, Ngọc Trúc Thiêm liền hiện ra, khiến Ngọc Khê mở to mắt kinh ngạc, yết hầu trượt lên xuống vì căng thẳng. Thấy xung quanh không ai để ý, cô chậm rãi thở ra. Cô suýt quên mất chỉ có mình cô nhìn thấy nó. Cô âm thầm thu Ngọc Trúc Thiêm vào trong túi áo.
Quả nhiên mát lạnh thấu tim, cảm giác choáng váng giảm đi không ít. Coi như cô gian lận một chút vậy.
Mười phút sau, các nữ sinh đã đứng không vững, bắt đầu có người xin phép ra bóng râm nghỉ ngơi.
Lý Miêu Miêu mấy lần định giơ tay nhưng nhìn thấy Ngọc Khê vẫn đứng đó thì lại nhịn xuống. Trong lòng cô ta chỉ có một ý niệm: cô ta không thể kém cỏi hơn Lữ Ngọc Khê được, nhất định phải tranh giành khẩu khí này.
Lại qua năm phút, "bịch" một tiếng. Ngọc Khê nhìn theo hướng âm thanh phát ra, sững sờ. Lôi Âm ngã vật ra đất, sắc mặt trắng bệch. Đây là bị cảm nắng ngất xỉu rồi.
Cô cứ tưởng với tính cách của Lôi Âm thì đã sớm trốn ra chỗ mát nghỉ ngơi rồi chứ, không ngờ lại kiên trì đến tận giờ.
Huấn luyện viên chạy tới trước tiên, cũng không biết nên xử lý thế nào, đang loay hoay thì nhìn thấy Ngọc Khê, bèn vẫy tay: "Lữ Ngọc Khê bước ra khỏi hàng, lại đây giúp một tay."
Trong lòng Ngọc Khê đ.á.n.h lô tô. Huấn luyện viên gọi tên cô?
Nhưng sau đó cô ngớ người. Cô giúp đỡ á? Trong lớp cũng có không ít nữ sinh mà!
Quay đầu lại nhìn đám Viên Viện, thôi xong, đứa nào đứa nấy cũng lảo đảo sắp ngất, đừng nói giúp đỡ, không gây thêm phiền phức đã là may rồi. Cô vừa mới gian lận xong thì việc đã rơi trúng đầu, biết thế cô đã không gian lận rồi.
Ngọc Khê chạy tới, cam chịu đỡ Lôi Âm dậy. Kiến thức sơ cứu say nắng cô có biết, cũng nhờ đời trước cô bị chơi xấu khiến bị cảm nắng nên đã cố ý hỏi bác sĩ trường.
Cô nửa đỡ Lôi Âm dậy, cởi cúc cổ áo, nới lỏng cổ tay áo, cuối cùng ấn huyệt nhân trung và huyệt hợp cốc hai bên. Day một lúc thì Lôi Âm tỉnh lại.
Ngọc Khê buông tay ra, dùng sức đỡ Lôi Âm đứng dậy: "Tôi đỡ cậu ra gốc cây nghỉ một lát."
Lôi Âm há miệng thở dốc, cuối cùng khẽ gật đầu, nhưng người mềm nhũn không chút sức lực, đứng không vững, cả người dựa hẳn vào Ngọc Khê.
Ngọc Khê: "..."
Huấn luyện viên thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn bộ dạng như có thể ngã bất cứ lúc nào của Lôi Âm thì hơi lo lắng, mở miệng nói: "Lữ Ngọc Khê, em đưa bạn này đến phòng y tế để bác sĩ xem sao nhé!"
Ngọc Khê khóe miệng giật giật: "Một mình em đi ạ?"
Huấn luyện viên ho khan một tiếng, hiếm khi trên mặt lộ vẻ xấu hổ: "Tôi là đàn ông, không tiện lắm. Hơn nữa em nhìn nữ sinh trong lớp xem, em muốn đưa một mình đi hay muốn thêm mấy người nữa ngất theo?"
Ngọc Khê: "..."
Cái hài hước đen tối này chẳng buồn cười chút nào, chỉ thấy cạn lời.
Ngọc Khê đành chấp nhận số phận. Thời đại này, nam nữ xa lạ phải giữ khoảng cách. Nam sinh đỡ nữ sinh chẳng có gì lãng mạn đâu, chỉ có vô vàn lời đồn đại nhảm nhí thôi.
Hơn nữa Lôi Âm cũng chẳng phải dạng vừa. Nam sinh mà chạm vào người cô ta, cô ta chẳng làm ầm lên ấy chứ. Cứ nhìn lúc sáng cô ta bật lại huấn luyện viên, mắng sa sả nam sinh cùng lớp là biết, ai dám đụng vào cô ta coi chừng mất mạng như chơi.
Ngọc Khê c.ắ.n răng, nửa lôi nửa kéo đưa Lôi Âm đến phòng y tế, mệt đến bở hơi tai. Nặng thật đấy!
Bác sĩ xem qua xong, bảo Lôi Âm nằm xuống, quay sang nói với Ngọc Khê: "Bạn của bệnh nhân này, ở đây có khăn sạch, lát nữa em dùng khăn ướt đắp lên trán cho bạn, sau đó lau nách và bẹn đùi. Tốt nhất là dùng đá lạnh, nhưng không có điều kiện thì dùng khăn ướt cũng được."
Bác sĩ là nam, dặn dò xong liền đi ra ngoài. Ngọc Khê chớp mắt. Cô thành bạn của Lôi Âm từ bao giờ thế nhỉ?
Ngọc Khê buồn bực cầm khăn sạch, nhúng nước lạnh, vừa vắt khăn vừa tự an ủi mình: coi như trốn việc vậy, không phải phơi nắng huấn luyện. Nghĩ vậy, chút khó chịu trong lòng cũng tan biến.
Khăn lạnh đắp lên trán Lôi Âm, cái lạnh kích thích khiến Lôi Âm mở mắt ra. Ngọc Khê hung dữ nói: "Cậu đừng có mà mắng tôi đấy nhé, dám to tiếng với tôi thì tự mình làm đi."
Lôi Âm chớp mắt, c.ắ.n môi, im lặng không nói tiếng nào, đôi mắt to cứ nhìn chằm chằm Ngọc Khê.
Ngọc Khê: "..."
Cô nhìn thấy sự ỷ lại trong mắt Lôi Âm sao? Nhất định là nhìn nhầm rồi!
Ngọc Khê thay khăn vài lần, lại lau người cho Lôi Âm mấy lượt, cảm thấy nhiệt độ đã giảm xuống liền ra ngoài báo tình hình với bác sĩ. Bác sĩ đưa cho cái nhiệt kế, Ngọc Khê mang về đưa cho Lôi Âm: "Đo nhiệt độ đi."
Lôi Âm mím môi, mấy lần định mở miệng nhưng bắt gặp khuôn mặt lạnh tanh của Ngọc Khê lại nuốt vào, ngoan ngoãn nằm im.
Tuy Ngọc Khê ngồi quay lưng lại với Lôi Âm nhưng vẫn cảm nhận được tầm mắt Lôi Âm dán chặt lên người mình. Mặt cô càng căng thẳng. Cô không muốn dính líu gì đến Lôi Âm nhất, giờ thì hay rồi, dính như sam. Cô thở dài, nhẩm tính thời gian, còn mười giây nữa là đủ năm phút.
Cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra. Ngọc Khê giật mình suýt nhảy dựng lên khỏi ghế, vỗ ngực, mãi mới hoàn hồn.
Chỉ thấy kẻ gây ra tiếng động là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, béo phệ, đeo kính cận, đã lao đến bên giường hỏi han ân cần.
Ngọc Khê cứng đờ người. Người này cô biết, Lôi Quốc Lương - bố của Lôi Âm, chồng của Hà Giai Lệ.
Đời trước, ông ta coi cô như không khí, nhìn thấy cô cũng như người xa lạ, chưa từng nói chuyện, chưa từng động tay động chân với cô.
Lôi Quốc Lương thập niên 70 làm trong đơn vị sự nghiệp, giữa thập niên 80 từ bỏ bát cơm sắt tiền đồ vô lượng để "xuống biển" kinh doanh, được coi là một thương nhân thành đạt.
Người này Ngọc Khê không hiểu rõ, chưa từng tiếp xúc. Cô càng không biết Lôi Quốc Lương - người luôn coi cô như không khí - đóng vai trò gì trong những âm mưu tính kế cô ở đời trước.
Nhưng ít nhất cô hiểu rõ, Lôi Quốc Lương không phải người tốt. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, có thể sống cùng Hà Giai Lệ thì tuyệt đối không phải loại lương thiện.
Ngọc Khê càng nghĩ càng thấy thuyết âm mưu. Sau khi sống lại, cô hay suy diễn mọi việc theo nhiều hướng, nghĩ đến các khả năng xấu nhất. Càng nghĩ mồ hôi lạnh càng túa ra, rõ ràng phòng rất nóng bức mà cô lại thấy lạnh sống lưng.
Cô thử đặt mình vào vị trí người khác. Nếu cô mắng mẹ kế, gào thét với mẹ kế thì ba cô đã sớm xử đẹp cô, dạy cho cô bài học nhớ đời rồi.
Nếu Hà Giai Lệ là người chủ đạo, vậy còn Lôi Quốc Lương thì sao? Con gái không được giáo dục, luôn được dung túng, thật sự là do áy náy sao?
Ngọc Khê không nhịn được rùng mình, lạnh quá. Cô bất giác nhìn về phía Lôi Âm.
Lôi Âm đang tỏ vẻ mặt không kiên nhẫn, qua loa lấy lệ với Lôi Quốc Lương. Lôi Quốc Lương vẫn luôn cười tủm tỉm, mở ví lấy ra một xấp tiền.
"Cộp cộp..." Tiếng giày cao gót vang lên. Thần kinh Ngọc Khê căng như dây đàn, quay đầu nhìn ra cửa.
