Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 46: Bạn Bè
Cập nhật lúc: 15/12/2025 07:06
Ngọc Khê nói: "Nếu là bạn trai bạn gái, chúng ta nên thẳng thắn với nhau. Có phải lần trước anh bị thương không?"
Niên Quân Mân đáp: "Không chú ý nên bị thép va vào, bị thương chút thôi."
Anh cảm thấy mỗi ngày nhìn tiến độ xây dựng lại đặc biệt có cảm giác thành tựu, tất cả đều là vì sự phát triển của tổ quốc.
Ngọc Khê trong lòng từng có suy đoán, giờ chỉ là xác minh lại: "Vậy sau này anh nhất định phải cẩn thận một chút, chú ý an toàn."
Niên Quân Mân cười, trong lòng ấm áp.
Ngọc Khê chớp mắt: "Niên Quân Mân, anh nói xem hai ta thành đôi, mẹ em có vui đến phát khóc không?"
Niên Quân Mân cười: "Nhất định sẽ, bà ấy nhớ thương nhất chính là hai chúng ta."
"Ai bảo hai ta là thanh niên có vấn đề lớn tuổi chứ."
Niên Quân Mân tuyệt đối không thừa nhận, anh chẳng có vấn đề gì cả: "....... Đúng rồi, lương của anh được 800 tệ."
Miếng thịt Ngọc Khê đang gắp rơi xuống: "Khụ khụ, bao nhiêu?"
"800!"
Niên Quân Mân hào sảng và đầy tự hào, lưng càng thẳng hơn.
Ngọc Khê hồi tưởng lại, nhớ rõ mẹ kế từng nói, không phải là hơn hai trăm sao? Sau đó cô vỗ trán, đó là lương mấy năm trước, tăng lương cũng là bình thường, nhưng tăng hơi nhiều: "Em thật sự bị dọa rồi đấy, lương của anh cũng quá cao. Em nhớ chị họ đi làm lương cao, một tháng mới 800, mà đó còn là nhà máy của nhà mình, dượng cả trả thêm, chứ lương cao bình thường mới hơn 500 thôi."
Niên Quân Mân nói: "Tăng hai lần rồi, chờ phát lương xong, anh sẽ gửi cho em."
Ngọc Khê xua tay: "Đừng gửi cho em, anh tự giữ lại đi. Hai ta chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái, anh đưa hết cho em thì tính là gì chứ."
"Anh lấy mục đích kết hôn để kết giao mà."
Ngọc Khê sửng sốt, còn cuống lên, nghiêm mặt nói: "Dừng, cho dù là lấy mục đích kết hôn, cũng không thể đưa lương cho em. Nhà em còn nợ tiền anh đấy, chưa trả hết em trong lòng không yên. Anh muốn nói gì em đều biết, nhưng mà, em có sự kiên trì của riêng mình."
Niên Quân Mân ưu sầu, tiền còn không đưa đi được. Tiền đưa đi được hắn mới kiên định, nhưng cô nhóc này bướng bỉnh thật: "Được, nghe em."
Hôm nay tâm trạng tốt, Ngọc Khê ăn cũng nhiều, lại thêm Niên Quân Mân là chủ lực, đồ ăn đều quét sạch sành sanh. Lúc đi ra ngoài, bụng no căng.
Khai giảng đã một tháng, mắt thấy sắp đến mùng 1 tháng 10, đây là lần đầu tiên ăn nhiều thịt như vậy, trong ruột vốn ít nước béo, hy vọng đừng bị đau bụng.
Buổi chiều xin nghỉ, Ngọc Khê đưa Niên Quân Mân về cửa hàng.
Niên Quân Mân đ.á.n.h giá: "Cửa hàng này của em cũng không có bao nhiêu quần áo, móc treo quần áo bên trên trống không."
"Đều cho thuê hết rồi, em định nghỉ lễ Quốc khánh này sẽ đi lấy ít quần áo mới về."
Niên Quân Mân nhìn trên bàn có bút, cầm lấy viết địa chỉ, để lại một số điện thoại: "Nhớ viết thư cho anh, anh không chắc chắn sẽ hồi âm đúng hạn. Còn có số điện thoại này, em cũng nhớ kỹ. Anh biết em không muốn phiền người khác, nhưng ông Vương vẫn luôn nhớ cái tình của dì Trịnh và chú, em có việc gì có thể đi tìm ông ấy."
Tay đang sửa sang lại quần áo của Ngọc Khê khựng lại: "Em chuyển khoa, là ông Vương giúp đúng không!"
"Ừ, ông ấy rất vui lòng giúp đỡ, còn nói đã ăn không ít cơm của chú, nhưng chú tính tình lại bướng, năm đó không muốn tới thủ đô."
Ngọc Khê cười tủm tỉm: "Cho nên là, chuyện chuyển khoa, em không nên cảm ơn anh, người thật sự muốn cảm ơn chính là ông Vương."
Niên Quân Mân: "........"
Ngọc Khê cười khanh khách không ngừng: "Chuyện năm đó, em còn nhỏ không biết, hiện tại em đã hiểu rõ. Nhà hai cô phát triển thuận lợi, nhất định là có người giúp đỡ."
Bố cô, cô là người hiểu rõ nhất, giúp người chưa bao giờ mong báo đáp. Trong thôn không ít người bảo bố ngốc, nhưng bố lại không cho là như vậy. Ông một chữ bẻ đôi không biết, nhưng lại có tấm lòng đẹp nhất, cho dù ngày tháng trôi qua khổ cực, trong lòng sẽ không có gánh nặng.
Hơn nữa người thiện tâm, người không có dã tâm xấu, lúc nào cũng sẽ có quả báo tốt.
Ví dụ như mẹ kế, quả báo tốt ứng nghiệm lên người bà ấy, đối xử với cô như con đẻ. Ví dụ như mấy vị lão gia tử, nhiều năm trước đã giúp các cô.
Niên Quân Mân nhịn không được xoa tóc Ngọc Khê: "Không ngờ em nhìn nhận lại rõ ràng như vậy. Năm đó rời đi, chú không nhận sự giúp đỡ, mấy ông cụ đích xác đã giúp hai cô, chỉ tiếc mấy năm nay, sức khỏe các ông đã không bằng trước kia."
Ngọc Khê nghe ra ý tứ trong lời nói: "Rất nghiêm trọng sao?"
"Ừ, tuổi tác đã cao rồi, bệnh căn để lại từ xưa, mấy năm nay tinh thần không được tốt lắm."
Nói tới đây, đáy mắt Niên Quân Mân lóe lên vẻ đau xót. Đó là mấy người thân thiết nhất của anh.
Ngọc Khê biết mấy vị lão gia t.ử có trọng lượng thế nào trong lòng Niên Quân Mân, an ủi: "Người hiền tự có trời giúp."
Niên Quân Mân "ừ" một tiếng, nhưng trong lòng lại nhớ thương ông Năm, nghĩ đến lời bác sĩ nói cũng chỉ còn một hai năm nay, không nhịn được nắm chặt nắm tay.
Cô nhìn Niên Quân Mân, nhịn không được nhớ lại kiếp trước. Hai người tiến triển không thuận lợi như vậy, Niên Quân Mân rất sớm liền đi về. Nhưng y theo việc Niên Quân Mân thích cô, chuyện cô thôi học, anh sẽ không mặc kệ. Còn có chuyện nhà cô xảy ra chuyện, Niên Quân Mân làm sao có thể không xuất hiện? Cho dù mẹ kế không thông báo, nhưng cũng nói không thông. Vậy mà mãi cho đến khi cô trở về, cũng chưa từng nghe thím Ngô nhắc tới Niên Quân Mân.
Ngọc Khê đột nhiên nắm lấy tay Niên Quân Mân. Niên Quân Mân cảm giác được Ngọc Khê đang run rẩy: "Sao vậy?"
Ngọc Khê nói: "Anh phải hứa với em, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Niên Quân Mân véo mũi Ngọc Khê: "Anh còn chưa cưới được em mà! Yên tâm đi."
Hai người xác định quan hệ xong, Ngọc Khê lại tự mình dọa mình, có chút dính Niên Quân Mân, mãi cho đến lúc tách ra lại càng lưu luyến.
Trong lòng Niên Quân Mân cũng không nỡ: "Chờ lần sau nghỉ anh sẽ bồi em nhiều thêm mấy ngày. Có cơ hội, em có thể đi thăm anh."
"Vâng, anh trên đường về cẩn thận chút."
Niên Quân Mân buồn cười nhìn Ngọc Khê, bộ dáng lo lắng giống như anh là búp bê sứ vậy, giải thích nói: "Đêm nay anh không về ngay, anh muốn đi bệnh viện với ông Năm, sáng mai mới đi."
Ngọc Khê sửng sốt: "Ông cụ Niên nằm viện sao?"
"Không có việc gì đâu, em đừng lo lắng."
Trong lòng Ngọc Khê trầm xuống, xem ra sức khỏe ông cụ Niên thật sự không tốt lắm.
Ngọc Khê nhìn theo bóng Niên Quân Mân rời đi mới xoay người vào tòa nhà ký túc xá. Trong đại sảnh, Vương Điềm Điềm cười đi tới: "Bạn học Lữ, tớ có thể nói chuyện với cậu chút không?"
"Nói chuyện gì?"
"Mấy vấn đề!"
