Nói Là Đội Phế Vật, Sao Toàn Là Kẻ Ác Nhân Tàn Nhẫn Thế Này? - Chương 5: Đây Là Cái Gì?
Cập nhật lúc: 30/09/2025 05:00
Tùy Thất mắng xong nhà phát hành, quay đầu lại đã thấy ba người đồng đội đang nhìn mình với ánh mắt sáng rực.
Lâu Muội Bảo chớp đôi mắt to ngấn nước, khen ngợi: "Chị Tùy, chị lợi hại thật, là người duy nhất sở hữu thẻ 3S."
Cô xua tay: "Khiêm tốn, khiêm tốn."
Tả Thần: "Để bảo vệ tấm thẻ này, chúng ta có nên đặt cho chị một biệt danh không?"
Tùy Thất lắc ngón tay: "Ra ngoài giang hồ, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ."
"Họ có gan thì cứ đến, còn chưa biết ai cướp của ai đâu."
"Oa ~" Lâu Muội Bảo ôm lấy cô, giọng mềm nhũn: "Chị Tùy ngầu quá."
Tùy Thất cười nhéo má cô bé: "Muội Bảo của chúng ta đáng yêu quá."
Mấy người nói nói cười cười, thời gian nhanh chóng trôi đến 8 giờ đúng.
Giao diện quang não của Tùy Thất đúng giờ hiện ra một hộp thoại:
"Vật tư đã được làm mới, có muốn mở hộp mù không."
Cô nhấn 'Xác nhận', trong đầu vang lên tiếng điện tử:
"Chúc mừng ngài nhận được Kho chứa đồ tùy thân (vĩnh viễn) *1, thời gian trang bị là ba giây… Trang bị hoàn tất. Không gian sử dụng của kho hàng là 4m * 3m * 3m, tổng cộng 36 mét khối."
"Chúc mừng ngài nhận được Bánh mì dừa nạo *1, Nước khoáng 500ml *1, Gel liền sẹo cấp tốc *1."
"Nhắc nhở ấm áp 1: Vật tư thuộc tính vĩnh viễn, sau khi trang bị không thể tháo dỡ hoặc chuyển nhượng."
"Nhắc nhở ấm áp 2: Kho chứa đồ tùy thân có thể nâng cấp, mỗi lần vượt qua một vòng chơi sẽ được nâng một cấp."
"Nhắc nhở ấm áp 3: Người chơi có thể kiểm tra vật tư sở hữu trong giao diện vật tư cá nhân trên quang não."
Nghe thấy những vật tư mở ra được, Tùy Thất ngay lập tức nhận ra sự đặc biệt của tấm thẻ này.
Các thẻ bài khác chỉ có thể mở ra một loại vật tư duy nhất, còn hộp mù thì không bị giới hạn về chủng loại.
Không hổ là thẻ 3S, quả là có thực lực.
Tùy Thất làm theo hướng dẫn, vào trang thông tin cá nhân.
Họ tên: Tùy Thất
Cấp bậc: 1
Thành tựu: Chưa có
Thẻ bài sở hữu: Thẻ bài hộp mù SSS (đã liên kết)
Giá trị sinh mệnh: 86/100 (bị thương)
Giá trị yêu thích của người xem: 0
Phía dưới còn có phần giải thích bổ sung: Quang não sẽ theo dõi trạng thái người chơi mọi lúc, các trạng thái xấu như đói, khát, mất nhiệt, mệt mỏi, ốm đau, bị thương đều sẽ làm tiêu hao giá trị sinh mệnh.
Để đảm bảo an toàn tính mạng cho người chơi, khi giá trị sinh mệnh giảm xuống 5 điểm hoặc thấp hơn, quang não sẽ khởi động chương trình an toàn, buộc người chơi phải bị loại.
Cũng không tệ, nếu không có nguy hiểm đến tính mạng thì có thể bung xõa mà chơi.
Cô tiếp tục mở giao diện vật tư cá nhân, phát hiện những vật tư vừa nhận được đã được phân loại theo hình ảnh trong các mục tương ứng.
Thức ăn: Bánh mì dừa nạo *1, đã đưa vào kho chứa đồ tùy thân.
Nguồn nước: Nước khoáng 500ml *1, đã đưa vào kho chứa đồ tùy thân.
Dược phẩm: Gel liền sẹo cấp tốc *1, đã đưa vào kho chứa đồ tùy thân.
Công cụ: Kho chứa đồ tùy thân *1, cấp bậc: 1.
Nhiên liệu: Chưa có.
Quần áo: Chưa có.
Vật phẩm khác: Chưa có.
Mục công cộng: Chưa có.
Tùy Thất lấy gel liền sẹo ra, sờ lên cục u sưng to sau đầu, bôi một lớp dày.
Cơn đau nhói lập tức tan biến, cô cảm thấy tinh thần sảng khoái, giá trị sinh mệnh cũng quay về 95.
Mặc dù đã đoán trước được hiệu quả chữa trị của t.h.u.ố.c men thời đại tinh tế, nhưng một tuýp gel nhỏ lại có tác dụng nhanh như vậy vẫn khiến Tùy Thất có chút kinh ngạc.
Cô cất t.h.u.ố.c lại vào kho hàng, bắt đầu suy tính kế hoạch sinh tồn.
"Có kho chứa đồ tùy thân, trong giai đoạn đầu khi độ khó trò chơi còn thấp, có thể tích trữ một lượng lớn nước, thức ăn và d.ư.ợ.c phẩm, như vậy sau này sẽ nhàn hơn rất nhiều."
"Lượng thức ăn và nước uống hiện có không đủ cho bốn người, việc cấp bách vẫn là phải tìm được nguồn nước và thức ăn."
Cô đang trầm tư sắp xếp lại suy nghĩ thì Tả Thần bên cạnh nhìn vật tư kỳ quái mình mở ra được, không kìm được mà thốt lên: "Đây là cái gì, túi tiền à?"
Không ít người chơi xung quanh bị giọng nói của anh ta thu hút, đưa mắt nhìn sang dò xét.
Tùy Thất nghe tiếng nhìn qua, đó là một vật hình túi tiền rất tinh xảo, mạ vàng khảm đá ngọc lam, vô cùng đẹp mắt.
Thứ này quá cổ xưa, người thời tinh tế không nhận ra cũng là điều dễ hiểu.
Cô giới thiệu cho mọi người: "Đây là bộ dụng cụ đ.á.n.h lửa, có thể dùng để nhóm lửa."
"Nhóm lửa?" Thẩm Úc nhíu mày, chọc chọc vào cái túi tiền đó, "Dùng cái này?"
Muội Bảo cũng nghiêng đầu, đầy vẻ thắc mắc.
Tùy Thất thở dài, nói: "Ai, là do tôi biết quá nhiều thôi."
Tả Thần cười khẽ một tiếng, cất bộ dụng cụ đ.á.n.h lửa đi, hỏi cô: "Sao không thấy vật tư của chị đâu?"
"Bởi vì," Tùy Thất hạ giọng, "Chị đây nhận được kho chứa đồ tùy thân."
Tả Thần: "Đù, xịn vậy!"
Thẩm Úc: "Không hổ là thẻ hiếm 3S."
Lâu Muội Bảo: "Wow~"
Kho chứa đồ tùy thân trong một trò chơi sinh tồn tận thế như thế này có ưu thế rất lớn. Không gian trữ vật tuyệt đối an toàn, không cần lo về trọng lượng và di chuyển, có thể giúp họ chứa đựng một lượng lớn vật tư.
Điều này đã tăng đáng kể xác suất sống sót của tổ bốn người Điên Trốn.
Thẩm Úc nhíu mày, giũ giũ tấm chăn lông dày vừa nhận được: "Tấm chăn lông cho bốn người này, ở hành tinh đá vụn không dùng được rồi."
"Sao có thể." Tùy Thất ngửi thấy "mùi mưa" ngày càng rõ trong không khí, "Chỉ có hai nghìn thẻ hiếm, vật tư mở ra chắc chắn có tác dụng."
"Chị Tùy, vậy con thú nhồi bông này của em thì có ích gì chứ?"
Muội Bảo nắm nắm tai con thỏ nhồi bông trong lòng, ủ rũ nói: "Nó chỉ là một món đồ đáng yêu vô dụng thôi."
Tùy Thất buồn cười nhéo nhéo lọn tóc ngố trên đầu cô bé: "Bông trong thú nhồi là vật dễ bắt lửa, vừa có thể ma sát để nhóm lửa, vừa có thể làm mồi lửa, lại còn có thể lọc nước bẩn ngoài tự nhiên, hữu dụng lắm đấy."
"Thật không ạ?" Cô bé đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn Tùy Thất.
"Đương nhiên, chị Tùy của em không lừa người đâu."
Cô nói tiếp: "Nếu là sinh tồn đồng đội, vật tư của mọi người chắc cũng có thể đặt vào kho chứa đồ của tôi."
Mấy người mở giao diện vật tư cá nhân ra xem, phát hiện chỉ cần nhấn vào hình ảnh vật tư là sẽ hiện ra hộp thoại: "Có muốn đưa vật tư vào kho chứa đồ tùy thân của đồng đội Tùy Thất không?"
Thẩm Úc đang ôm tấm chăn dày nặng thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá rồi."
Tả Thần cẩn thận nói: "Bây giờ nhiều người, lắm mắt, đợi đến nơi yên tĩnh rồi hãy bỏ vào."
Muội Bảo nhìn những người chơi xung quanh đã bắt đầu di chuyển, nói: "Bây giờ chúng ta có nên xuất phát đi tìm thành phố không, những người chơi khác đều đã bắt đầu hành động rồi."
Nhà phát hành sẽ thả một lượng lớn vật tư vào lúc 8 giờ tối ngày thứ bảy sau khi trò chơi bắt đầu tại sáu thành phố, bao gồm Hồng Sa, Minh Phong, và Hạn Dương.
"Không vội, chúng ta cứ nhân lúc trời còn sáng, tìm chút thức ăn nước uống trước đã." Tùy Thất nói đến đây thì dừng lại hai giây, rồi mới tiếp tục: "Câu hỏi có thưởng đó, đáp án tôi viết là bão cát."
Ba người còn lại nghe vậy đều ngẩn ra.
Phía sau lại truyền đến một tiếng cười lạnh quen thuộc: "Tùy Thất, cô nói dối không biết ngượng mồm à?"
Đội Bình Minh của Lâm Phong ở rất gần đội Điên Trốn. Anh ta bị Tùy Thất chọc tức trên phi thuyền, vất vả lắm mới có cơ hội trả thù, liền nhân cơ hội này mà châm chọc.
"Hành tinh đá vụn nổi tiếng là khô hạn, xác suất mưa ở đây còn thấp hơn xác suất tôi thích cô nữa đấy. Làm đồng đội của cô thật đáng thương, còn phải bị cô lừa."
Tùy Thất ngán ngẩm nhìn trời, nguyên chủ đúng là một kẻ não tàn vì yêu có mắt như mù.
Tả Thần nhếch đuôi mày: "Sao, lại đến tặng thẻ mua sắm cho chúng tôi à?"
Thẩm Úc bước lên che chắn, ánh mắt trầm xuống: "Tìm chết?"
Anh ta vốn đã mang vẻ u ám, lúc này mày chau lại càng toát ra vài phần hung ác, khí thế còn mạnh hơn cả Tả Thần cao hơn anh ta nửa cái đầu.
Tùy Thất đang định mở miệng đuổi Lâm Phong đi thì thấy nụ cười trên mặt Muội Bảo biến mất sạch sẽ. Cô bé xoay người, một động tác khởi thế linh hoạt, nhấc chân lên đá thẳng về phía Lâm Phong.
Anh ta lơ đãng giơ tay lên đỡ, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp xúc với đôi chân ngắn trông có vẻ vô hại đó, cả người Lâm Phong như bị một cây búa tạ đập trúng, bay thẳng ra đập vào một tảng đá lớn cách đó vài mét. Trong miệng anh ta trào lên vị rỉ sét nồng nặc, giá trị sinh mệnh tụt xuống còn 73.
Lục Nhung và mấy người còn lại một lúc lâu sau mới phản ứng lại, kinh hãi chạy đến đỡ Lâm Phong.
Tùy Thất và hai người kia trợn mắt há mồm: "Vãi, loli kim cương."
Muội Bảo mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Lâm Phong: "Còn dám đến gây sự, chết."