Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 123: Hai Mẹ Con Nhà Họ Phương Cố Chấp
Cập nhật lúc: 05/09/2025 08:40
A, tìm được rồi.
Kỹ thuật trồng cây ăn quả, còn có vấn đề về đất đai, thổ nhưỡng và cả cách phòng bệnh.
Hai quyển sách dày cộp, Cố Vân Đông cảm thấy đọc xong chắc cũng đến Tết.
Hơn nữa chỉ dựa vào hai quyển sách chắc chắn không đủ, còn phải tìm người có chuyên môn trồng cây ăn quả, cùng nhau bàn bạc thảo luận, xem ra vẫn có thể thử một lần.
Nhưng cây ăn quả không phải trong một sớm một chiều là có thể thu hoạch, một năm có thể ra quả đã được coi là ngắn.
Trước đó, nàng chỉ có thể đến những nơi khác để thu mua trái cây đúng mùa.
Cố Vân Đông lại cất sách vào trong không gian, lần này còn đặc biệt tìm một góc riêng để tránh lần sau lại phải tìm.
Sau đó nàng lại xách túi lê ra ngoài, nàng định thử nghiệm một thứ, xem có thị trường hay không.
Nhưng vừa ra khỏi cửa mới phát hiện trời đã tối muộn, Đổng Tú Lan đã ở trong bếp nấu cơm chiều.
Nàng dừng lại một chút, xem ra chỉ có thể đợi đến ngày mai.
Cố Vân Đông dứt khoát chuẩn bị đồ dùng trước, nàng tìm hai đoạn tre trong sân, cầm d.a.o bắt đầu vót.
Không lâu sau đã vót thành hơn mười que gỗ nhỏ và mảnh. Cố Vân Thư thấy vậy, vội chạy tới hỏi: “Đại tỷ, tỷ vót que gỗ làm gì vậy?”
“Ngày mai em sẽ biết.” Cố Vân Đông không chỉ vót que gỗ, mà còn làm ra không ít khuôn, đủ loại hình dạng.
Lúc này ngay cả Cố Vân Khả và mấy chị em nhà họ Tằng cũng vô cùng tò mò, vây quanh nàng chăm chú nhìn.
Đợi đến khi Cố Vân Đông làm xong, liền phát hiện bên cạnh mình bị một vòng trẻ con vây quanh, bao gồm cả… Dương thị.
Nàng bật cười, thu dọn đồ đạc: “Mấy đứa làm gì ở đây vậy? Thím đang bận trong bếp, còn không đi giúp một tay?”
Mấy đứa trẻ lập tức giải tán.
Đợi ăn cơm chiều xong, trời đã tối mịt.
Thiệu Thanh Viễn và Liễu Duy vẫn chưa trở về, Liễu An thì đã từ huyện thành về, chỉ là thần sắc uể oải, trông rất khó chịu.
Cố Vân Đông đoán có lẽ hắn đã bị mắng.
Hai mẹ con nhà họ Phương lại hái rau dại cả một ngày, cuối cùng đành bất lực trở về.
Cố Vân Đông muốn cười, nhưng nàng rõ ràng đã xem nhẹ sự cố chấp của đôi mẹ con này.
Sáng sớm hôm sau, khi nàng ra khu đất nền xem tiến độ xây nhà, lại một lần nữa thấy họ ở dưới chân núi.
Cố Vân Đông: “…” Mảng rau dại dưới chân núi đó sắp bị hai người hái trụi rồi à?
Phùng Đại Năng ở bên cạnh nàng, tinh thần phấn chấn: “Cứ theo tốc độ này, rất nhanh là có thể cất nóc rồi. Lúc nào con rảnh thì đến nhà Lục thái gia nhờ ông ấy chọn cho một ngày lành.”
Ngày khởi công chính là do Lục thái gia chọn, ông được xem là trưởng bối có tuổi tác và vai vế cao nhất trong thôn Vĩnh Phúc hiện giờ.
Cố Vân Đông vừa đi vào trong nhà, vừa gật đầu: “Nhà của cháu có thể đào giếng được không ạ?”
“Sau khi con nói với ta hai ngày trước, ta đã tìm người đến xem rồi, sân trước không được. Nhưng sân sau thì có mạch nước ngầm, có thể đào, ta dẫn con đi xem nhé?”
“Vâng.”
Phùng Đại Năng dẫn nàng ra sân sau, ở đó có một chỗ được vây bằng ván gỗ, có lẽ là để làm dấu.
“Chính là chỗ này.”
Cố Vân Đông nhìn vị trí, thực ra cũng không được tốt lắm. Nhưng có mạch nước ngầm vẫn hơn là không có, có một cái giếng thì không cần phải đi xách nước, nấu cơm giặt giũ cũng tiện hơn nhiều.
Xem xong nhà, Cố Vân Đông liền trở về nhà họ Tằng.
Trong sân không có ai, mấy đứa trẻ lại theo Liễu An đi dắt ngựa dạo, Đổng thị đang sắc thuốc trong bếp, thấy nàng về, liền mang ấm thuốc sang nhà bên cạnh thăm Tằng Hổ.
Cố Vân Đông nghĩ đến những thứ mình đã chuẩn bị hôm qua, lập tức chạy vào phòng, lấy lê và que gỗ ra, đi thẳng vào bếp.
Nàng rửa sạch mấy quả lê, gọt vỏ rồi thái thật nhuyễn, sau đó dùng vải gạc vắt lấy nước cốt.