Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 165: Tiểu Thiếu Gia Liễu Dật
Cập nhật lúc: 05/09/2025 08:42
Cố Vân Đông đến Liễu phủ, vì Liễu Duy đã dặn trước nên nàng vào cổng mà không bị ngăn cản.
Liễu Duy thấy nàng đến thì rất vui, nhìn thấy hai mươi cân đường trắng lại càng mừng hơn, cầm lấy liền định ra ngoài.
Cố Vân Đông không nhịn được nữa, đạp thẳng cho hắn một cước: “Không phải đã nói là mười ngày sao? Bây giờ còn chưa đến hạn mà.”
“Nhưng đây chẳng phải đã có hai mươi cân rồi sao?” Liễu Duy ấm ức, đủ số cân là hắn có thể ném thẳng vào mặt Đào Hành rồi.
Cố Vân Đông thầm nén cơn tức trong lòng: “Vậy là điểm thứ hai lần trước tôi nói anh quên rồi phải không?”
Điểm thứ hai?
Liễu Duy nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nhớ ra: “Chỗ dựa?”
“Đúng vậy.” Cố Vân Đông hung hăng lườm hắn một cái, “Bây giờ tôi phải đi tìm Tần Văn Tranh, xem ý ông ta thế nào. Em trai anh vẫn chưa đến học đường phải không, anh tìm cho tôi một bộ quần áo sạch sẽ của tiểu đồng đi.”
“Tại sao lại cần quần áo tiểu đồng?”
“Để, đưa, em, trai, anh, đi, học, đường!” Nàng cố ý dậy từ sớm, đợi cổng thành vừa mở là đến đây, bộ tưởng nàng rảnh rỗi lắm sao?
Liễu Duy thấy bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống của nàng, vội vàng đi tìm Liễu An: “Mau lên mau lên, tìm một bộ quần áo mới lại đây.”
Liễu An rất nhanh đã cầm tới một bộ, có hơi rộng một chút. May mà trời đang lạnh, Cố Vân Đông mặc ra ngoài áo của mình rồi chỉnh lại một chút là được.
Sau đó Liễu Duy đến sân của em trai, nói với tiểu đồng bên cạnh rằng hôm nay chính hắn sẽ đưa cậu bé đến học đường.
Kết quả là hắn vừa dắt em trai Liễu Dật ra đến cổng, liền giao người cho Cố Vân Đông.
Đây là lần đầu tiên Cố Vân Đông gặp em trai của Liễu Duy. Nhìn tuổi tác thì cũng trạc Cố Vân Thư, nhưng bộ dạng mặt mày căng thẳng, hai tay chắp sau lưng của cậu bé lại trông như một ông cụ non.
Thấy Cố Vân Đông, Liễu Dật cũng không ngạc nhiên. Trên đường tới đây, anh trai đã nói với cậu rằng hôm nay sẽ có một người bạn của anh đưa cậu đi.
Xem ra chính là người trước mặt đây. Liễu Dật gật đầu với nàng, chỉ vào hòm sách đặt bên cạnh: “Cầm lấy, đi thôi.”
Nói rồi, cậu bé để xa phu bế mình lên xe ngựa. Cố Vân Đông nhìn hòm sách, không nhịn được cười.
Nàng cũng leo lên xe: “Nhóc con nhà ngươi hoàn toàn không giống anh trai mình.”
Liễu Dật gật đầu, mặt nghiêm túc nói: “Cha nói đại ca bất tài vô dụng, trách nhiệm của ta rất nặng nề, sau này phải gánh vác cả Liễu phủ.”
Cố Vân Đông muốn cười mà không dám cười.
Liễu Dật lại nói tiếp: “Cô đã là bạn của đại ca ta, sau này mong cô khuyên đại ca ta đọc sách viết chữ nhiều hơn, đừng dẫn anh ấy đến những nơi không nên đến.”
Cố Vân Đông hỏi: “Thế nào là nơi không nên đến?”
“Ừm… ừm…” Liễu Dật nghĩ mãi không ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên.
Cậu bé làm sao biết thế nào là nơi không nên đến, chỉ là cha mẹ nói vậy, cậu thuận miệng học theo thôi.
Nhưng đối diện với ánh mắt tò mò của Cố Vân Đông, cậu chỉ có thể cứng cổ, dùng giọng non nớt nói: “Trong lòng cô tự biết là được rồi.”
Nói xong, cậu liền lảng sang chuyện khác, thúc giục xa phu nhanh chóng khởi hành.
Cố Vân Đông cảm thấy đứa trẻ này cũng khá thú vị, sau này nếu Vân Thư và cậu bé học cùng trường, chắc chắn sẽ rất vui.
Nghĩ đến đây, nàng lại có chút mong đợi được gặp Tần Văn Tranh.
Nhưng điều nàng không ngờ là, bên này nàng vừa xuất phát, thì bên ngoài Liễu phủ lại có một cỗ xe ngựa khác đi tới.
Xe dừng lại, một người thanh niên từ bên trong bước xuống.
Liễu lão gia của Liễu phủ vừa nghe tin có một cô nương vào phủ tìm con trai mình, đang định tìm Liễu Duy đến hỏi cho rõ, thì đột nhiên nghe quản gia báo Tần Văn Tranh đã đến.
Ông lập tức không còn bận tâm đến con trai nữa, vội vàng ra đón.
Không ngờ Tần Văn Tranh vừa thấy mình, đã khẽ nhíu mày nói: “Sao chuyện này lại ầm ĩ đến mức này? Bây giờ cả huyện thành đều biết nhà họ Liễu các người có thể làm ra đường cát trắng, sao ông không dẹp chuyện này xuống?”