Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 201: Ra Vẻ Ta Đây

Cập nhật lúc: 05/09/2025 08:44

Mãi cho đến khi Đổng thị qua đưa cho nàng một cái cặp sách, nàng mới đột nhiên bừng tỉnh.

Đúng rồi, hôm nay phải đưa Vân Thư đến học đường.

Cố Vân Đông thầm kêu một tiếng không ổn, cảm ơn Đổng thị rồi xách cặp sách vội vã chạy sang phòng Dương thị.

Dương thị đã dậy rồi, bà đã quen với đồng hồ sinh học của mình. Tuy hôm nay ngủ ngon hơn một chút nhưng cũng không muộn hơn là bao.

Hai đứa nhỏ trên giường ngủ tứ tung ngang dọc. Bà tìm mãi mới thấy đầu của Vân Thư ở một bên, tiện thể lôi cả đầu của Vân Khả ra khỏi chăn, để tránh bị ngạt thở.

“Vân Thư, dậy đi, dậy đi.” Nàng véo mũi cậu bé, cậu nhắm mắt lại rồi lập tức mở miệng thở.

Cố Vân Đông: “…” Xem tài năng của em kìa.

Nàng dứt khoát bế thẳng cậu ra khỏi chăn. Cố Vân Thư đột nhiên rùng mình một cái, người liền tỉnh táo lại: “Chị cả?”

“Dậy mặc quần áo, chị cả đưa em đến học đường.”

“Học, học đường?” Cậu nghiêng đầu, vẫn còn chút mơ hồ.

Mãi đến khi Cố Vân Đông cầm quần áo của cậu lại, cậu mới đột nhiên nhớ ra, vội vàng đứng dậy xuống giường, chạy đến bên tủ quần áo lục lọi một hồi, lôi ra bộ quần áo mới mà Đổng thị đã may cho lúc trước: “Muốn mặc bộ này.”

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, thấy bộ dạng đắc ý vui vẻ của cậu, đành phải đặt bộ quần áo trong tay xuống.

Cố Vân Thư nhanh chóng sửa soạn xong, đeo chiếc cặp sách mới lạ có chút kỳ quặc, cầm theo giấy bút mực đã chuẩn bị sẵn, rồi phấn khích lên xe ngựa.

Cố Vân Đông đưa cậu đi, người đánh xe là ông lão họ Đồng. Sau này nàng có thể sẽ rất bận, việc đưa đón Vân Thư sẽ giao cho ông.

Người gác cổng ở học đường đã nhận ra nàng, rất nhiệt tình dẫn họ vào trong.

Khi thấy Tần Văn Tranh, Cố Vân Đông có chút kinh ngạc. Tần phu tử sao vậy? Trông có vẻ tiều tụy.

Tần Văn Tranh lại cười lạnh, liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng: “Nếu không phải vì cô, ta có thể bận đến mức này sao?”

Nàng cũng không nghĩ xem, tại sao mấy ngày nay không ai tìm đến thôn Vĩnh Phúc? Chuyện ầm ĩ ở Cẩm Tú tửu lầu hôm đó lớn đến mức nào nàng không biết sao? Còn không phải là do ông đã giúp nàng cản lại sao? Nếu nàng thật sự có lương tâm thì nên có chút biểu hiện gì đó chứ.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Cố Vân Đông đã nghiêm túc đưa qua một túi đồ: “Biết lần trước Tần phu tử đã gửi hết đường đi, không giữ lại chút nào, cái này cho phu nhân và An Ninh nếm thử, xin hãy nhận lấy.”

Tần Văn Tranh ho nhẹ một tiếng: “Cô và phu nhân tình cảm cũng tốt nhỉ.”

Nói xong không chút do dự cầm lấy túi đường trắng, dắt Cố Vân Thư đi vào trong.

Cố Vân Đông đứng tại chỗ nhìn bóng lưng ông, trong lòng cảm thán một câu —— Ra vẻ ta đây.

Chuyện đi học của Cố Vân Thư đã giải quyết xong, nàng liền trở về thôn, phải tuyển người để bắt đầu bận rộn rồi.

Xe ngựa đi một mạch vào thôn Vĩnh Phúc, vừa đến đầu thôn đã thấy Triệu Đại Phát.

Triệu Đại Phát cũng thấy nàng, sắc mặt lập tức khẽ biến, quay đầu liền chạy.

Cố Vân Đông nheo mắt lại, thấy mình liền trốn, không phải có tật giật mình thì là gì?

Nàng thuận tay cầm lấy một vật bên cạnh, ném thẳng về phía ông ta.

Triệu Đại Phát “ái da” một tiếng, bước chân dừng lại một chút, Cố Vân Đông liền từ trên xe ngựa nhảy xuống.

Ông lão họ Đồng lái xe đã chặn trước đường đi của Triệu Đại Phát. Ông ta không còn đường lui, đành phải quay đầu lại, cười gượng nhìn Cố Vân Đông.

“Ông đã làm chuyện gì có lỗi với tôi sao?” Cố Vân Đông đánh giá ông ta hai lượt: “Nếu không thì vô duyên vô cớ, ông chạy làm gì?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.