Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 261: Không Chữa
Cập nhật lúc: 05/09/2025 08:48
“Hà đại phu giới thiệu thì sao? Hắn giới thiệu là ta bắt buộc phải chữa à? Ngươi tưởng ta rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao mà ai cũng dẫn đến trước mặt ta. Lão tử chuyện của mình còn chưa giải quyết xong, chữa bệnh gì mà chữa, cút hết cho ta, đừng tới phiền ta nữa!!”
Tống Đức Giang tức giận, giơ tay liền vớ lấy cây bút trên bàn bên cạnh ném qua.
Tào chưởng quỹ tức thì không dám nói thêm lời nào, mặt mày xám xịt vội vàng chạy ra ngoài.
Ông ta nhìn Cố Vân Đông đang đứng ở cửa, thở dài lắc đầu: “Ngươi nghe thấy rồi chứ? Đi đi.”
Giọng Tống Đức Giang lớn như vậy, Cố Vân Đông đương nhiên nghe rõ, nàng không khỏi nhíu mày thật chặt.
Bệnh của nương nàng không thể trì hoãn, nàng lập tức định tự mình đi vào.
Tào chưởng quỹ vội ngăn nàng lại: “Ngươi đừng đi, Tống đại phu mới từ nhà vị bệnh nhân quan trọng kia về, mắt đỏ ngầu, xem ra vị bệnh nhân đó đã làm ông ấy tốn không ít công sức. Ông ấy hiện đang suy nghĩ phương thuốc, tính tình rất cáu kỉnh, lúc này ngươi nói gì ông ấy cũng chỉ càng thêm phiền chán, hay là chờ một chút đi, nghĩ cách khác.”
Tống Đức Giang không phải là đại phu của Huệ Dân y quán họ, ông ấy là khách quý của chủ nhân họ. Mình chỉ là chưởng quỹ của một chi nhánh nhỏ, không dám đắc tội cũng không dám ra lệnh cho người ta.
Cố Vân Đông chỉ có thể dừng lại, trong lòng lại có chút nôn nóng.
Tào chưởng quỹ đưa nàng ra tiền đường, bảo chờ một chút, lát nữa Tống đại phu tâm trạng tốt hơn biết đâu lại chữa cho.
Cố Vân Đông đành ngồi ở một góc trong y quán, mắt lại nhìn chằm chằm vào lối ra hậu viện, sợ Tống đại phu lại đi mất.
Làm thế nào để ông ấy đồng ý đây? Hay là dứt khoát trói người lại?
Không được không được, vạn nhất lão già này thẹn quá hóa giận, trực tiếp dùng kim châm c.h.ế.t nương thì sao?
Dùng lợi ích dụ dỗ? Tiền bạc, Tống đại phu trông cũng không thiếu.
Đường trắng? Có thể tham khảo.
Còn có…
Là một đại phu, thứ hấp dẫn ông ấy nhất có lẽ là y thuật và dược liệu.
Tiếc là nàng không biết y thuật, còn dược liệu thì…
Cố Vân Đông mắt nhìn vào hư không, nhưng thật ra đang tìm kiếm trong không gian.
Khi nàng lôi ra một đống thuốc tây, nàng âm thầm thở dài.
Đang suy nghĩ, bên kia Tống đại phu bỗng vội vã đi ra, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Cố Vân Đông vội đứng dậy chạy tới: “Tống đại phu, xin dừng bước.”
“Không dừng được, không dừng được.” Tống Đức Giang không quay đầu lại xua tay, bước nhanh ra ngoài.
Cố Vân Đông suýt nữa bị tức đến bật cười, không ngờ lão già này tuổi đã cao mà động tác còn rất nhanh.
Nàng định đuổi theo, Tào chưởng quỹ lại đến ngăn cản.
Cố Vân Đông hít sâu một hơi: “Tào chưởng quỹ!! Ta cảm thấy ta không nên đưa cho ngươi đường trắng.”
Tào chưởng quỹ cười gượng: “Cố cô nương, nghe ta khuyên một câu, lúc này ngàn vạn lần đừng đi tìm xui xẻo. Xem bộ dạng của Tống đại phu, chắc chắn là đã nghĩ ra phương thuốc muốn đi chữa bệnh cho bệnh nhân của ông ấy. Ngươi nếu lúc này đi cản, ông ấy tất sẽ nổi giận. Ngươi yên tâm, đồ đạc của Tống đại phu không mang đi, vẫn sẽ quay lại.”
Cố Vân Đông mím môi, cuối cùng không đuổi theo nữa.
“Vậy phiền Tào chưởng quỹ lát nữa lại báo cho ta một tiếng.”
“Nhất định, nhất định.” Tào chưởng quỹ liên tục gật đầu.
Cố Vân Đông liếc ông ta một cái, vừa định đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại quay đầu hỏi ông ta: “Vị Tống đại phu đó thích cái gì?”
Tào chưởng quỹ vừa nghe liền hiểu, đây là muốn gãi đúng chỗ ngứa đây mà.
Nhưng cái này thì ông ta thật sự không rõ, dù sao mới gặp Tống đại phu có vài lần, thời gian ở chung chưa đến hai canh giờ.
Ông ta lực bất tòng tâm.
Cố Vân Đông chỉ muốn hộc máu, quay đầu liền trở về khách điếm.