Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 330: Cho Họ Nếm Thử Mùi Máu
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:29
A Cẩu gật đầu, lập tức kể lại rành rọt những gì đã nghe được dưới cửa sổ nhà họ Cố.
Trí nhớ của hắn cực tốt, gần như đã tái hiện lại lời nói của mỗi người.
Cố Vân Đông im lặng lắng nghe, tầm mắt trước sau vẫn dừng lại trên hòn đá đó.
A Cẩu nói xong, nàng còn rót cho hắn một chén nước.
A Cẩu cảm thấy bây giờ cảm xúc của cô nương có chút kỳ lạ. Rõ ràng chính hắn nói mà còn lòng đầy căm phẫn, nhưng cô nương lại bình tĩnh không chút gợn sóng.
Có lẽ chỉ có Thiệu Thanh Viễn biết, đây là sự yên lặng trước cơn bão.
Quả nhiên, sau khi nàng nhận lấy chén trà Thiệu Thanh Viễn đưa qua uống xong, chén trà đó cũng bị nàng hung hăng bóp nát.
A Cẩu: “…” Sức lực của Cố cô nương, lớn như vậy sao?
Hắn thử dùng sức, đến cả gân xanh trên mặt cũng nổi lên, mà chén trà vẫn còn nguyên vẹn.
A Cẩu im lặng đặt chén trà xuống, sau đó mới hỏi Cố Vân Đông: “Cô nương, vậy tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ? Chắc chắn phải dạy dỗ người nhà họ Cố một trận mới được.”
“Đâu chỉ là dạy dỗ.” Nàng muốn cho họ nếm thử mùi máu.
“Ngươi nói, chúng ta làm.” Thiệu Thanh Viễn mở miệng.
A Cẩu bên cạnh liều mạng gật đầu.
Cố Vân Đông nghĩ đến đức hạnh của những người nhà họ Cố —— Cố lão đầu sĩ diện, ích kỷ, giả dối; Triệu thị ngang ngược, vô tình, không nói lý. Cả nhà nhị phòng vừa lười biếng, vừa độc ác, lại muốn hưởng thụ; vợ chồng tam phòng chuyên môn lén lút châm ngòi ly gián, tọa sơn quan hổ đấu.
Vừa hay, nàng một lần xử lý hết bọn họ.
Cố Vân Đông bắt đầu xắn tay áo, hăm hở.
“Như vậy…” Cố Vân Đông bảo những người khác đều vào, tỉ mỉ dặn dò không ít chuyện.
A Miêu và mọi người vừa nghe vừa gật đầu, đến cuối cùng ánh mắt bắt đầu tỏa sáng.
Cố Vân Đông lên kế hoạch xong mọi việc, bảo A Miêu họ đều đi nghỉ ngơi, mình cũng chuẩn bị về phòng.
Phía sau Thiệu Thanh Viễn lại đột nhiên lên tiếng hỏi: “Vậy ta thì sao?”
“Ngươi không phải còn có chuyện nhà Cố Cương phải bận sao? Cần ta vạch kế hoạch cho ngươi à?”
Thật ra không cần. Thiệu Thanh Viễn biết nàng phải đối phó với nhà họ Cố, Cố Cương thân là tộc trưởng biết đâu sẽ ra phá đám, cho nên hắn chỉ cần làm cho nhà Cố Cương không yên ổn là được.
Nhưng mà…
“Cần.” Hắn nghiêm túc và thành khẩn nói.
Khóe miệng Cố Vân Đông không khỏi giật giật, lại ngồi xuống.
Thiệu Thanh Viễn rót cho nàng một chén nước, sau đó ngồi thẳng tắp, ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Nhưng ngay sau đó, thấy Cố Vân Đông nhíu mày dường như đang cố gắng suy nghĩ rất mệt mỏi, hắn lập tức đau lòng.
Hắn lập tức đứng dậy: “Ngươi về nghỉ đi, ta có thể giải quyết.”
“Hửm? Ngươi vừa rồi không phải nói…”
“Đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ ra rồi.”
Cố Vân Đông: “…” Ta tin ngươi cái quỷ, ngươi mà cũng có lúc linh quang chợt lóe.
“Ừm, chính là vừa rồi nghĩ ra.” Thiệu Thanh Viễn khẳng định gật đầu, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, nói như thật.
Cố Vân Đông không nhịn được muốn cười. Ai da, sao người đàn ông này lại đáng yêu như vậy?
Hôm nay vốn dĩ một bụng bực bội, nhìn thấy bộ dạng của hắn lúc này, đột nhiên liền nhẹ nhõm.
Đợi xử lý xong nhà họ Cố, nàng cảm thấy, có lẽ nên cùng Thiệu Thanh Viễn nói chuyện đàng hoàng.
Cố Vân Đông trở về phòng, nàng đã mở thêm một gian bên cạnh.
Dù sao khách điếm này thật sự không có khách, Cố Vân Đông một nhóm người đến, đã làm tăng thêm không ít nhân khí cho họ.
Đến sáng sớm hôm sau, hai người A Cẩu và A Trư liền xuất phát. Chỉ là trước khi đi, còn mang theo hòn đá được bọc trong vải.
Không bao lâu, hai người A Miêu, A Thử cũng rời khách điếm.
Cố Vân Đông giờ phút này, lại bưng đồ ăn vào phòng, bảo Dương thị đưa Biển Nguyên Trí đến ăn cơm.
Biển Nguyên Trí đi đến bên bàn, thấy Thiệu Thanh Viễn theo sau vào cửa, đột nhiên mở to mắt.