Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 337: Chắc Chắn Là Cố Vân Đông Làm
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:29
A Cẩu thì xuống nước, chỉ lộ ra cái đầu, nắm lấy hai chân Giả thị để giữ cố định. Như vậy người nhìn từ xa sẽ tưởng Giả thị đang đứng đối mặt với bờ sông, người nghiêng về phía trước như sắp ngã.
Nhưng họ lại không thấy được A Cẩu ở dưới nước, lúc đám người gọi Giả thị, A Cẩu liền cởi sợi dây thừng trên người nàng ta ra, Giả thị thuận thế lao đầu xuống sông.
Để không gây ra án mạng, A Cẩu còn đỡ đầu nàng ta sang một bên, sau đó tự mình bơi sang bờ đối diện, lên bờ liền thay một bộ quần áo khác.
May mà thời tiết dạo này đã dần ấm lên, tuy vẫn còn hơi lạnh, nhưng A Cẩu cảm thấy không hề gì.
Dù vậy, Cố Vân Đông vẫn bắt hắn uống một bát trà gừng lớn để trừ hàn.
“Vợ chồng Cố Đại Hồ chắc cũng bị lừa rồi.”
Nói đến đây mọi người không khỏi có chút phấn khích, A Miêu nói: “Ngày mai đến lượt chúng ta đi thôn Cố gia.”
Ngày hôm sau, A Miêu và A Thử vẫn lấy cớ muốn nhập hộ tịch để đến thôn Cố gia.
Họ giả vờ một bộ dạng ‘đã đi nơi khác xem nhưng vẫn không vừa ý, đành phải quay về thôn Cố gia’.
Điều này lại khiến Cố Cương vui mừng, càng thêm vênh váo, ra vẻ ta đây.
A Thử nói muốn đi dạo một vòng trong thôn trước, Cố Cương vừa thấy có cơ hội, lập tức dẫn hắn đi.
Đi một hồi liền đến cổng nhà họ Cố.
Sau đó liền nghe thấy bên trong có tiếng cãi vã ầm ĩ: “Cha, nhà ta có trộm, tiền trong phòng con mất hết rồi.”
Nụ cười trên mặt Cố Cương đột nhiên tắt ngóm, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
A Thử lại tò mò nhìn vào trong, tiếng la hét của Cố Đại Hà đã gọi cả nhà ra.
Triệu thị vừa nghe nhà có trộm, lập tức quay về phòng mình, xem lại túi tiền, thấy không thiếu đồng nào, bèn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó sắc mặt liền khó coi, bà ta đi ra hỏi hắn: “Ngươi còn giấu tiền riêng à? Giấu bao nhiêu? Có phải con vợ ngươi xúi giục không?”
“Mẹ, lúc này rồi mẹ còn nói chuyện đó? Nhà chúng ta có trộm mà.”
Triệu thị: “Có trộm? Thế sao đồ trong phòng ta không mất?”
“Trong phòng con cũng không mất gì cả, ngay cả đồng tiền hôm qua mẹ cho Bảo Nhi nhà con, để ngay trên bàn, bây giờ vẫn còn đây.” Thường thị nói thêm vào.
Cố Đại Hà sững sờ, ý gì đây? Chỉ có phòng hắn mất tiền thôi sao?
Cố Đại Hồ lại đột nhiên như nghĩ ra điều gì, kinh ngạc thốt lên: “Anh hai, không lẽ cũng là ma lấy đi? Lại còn chuyên lấy tiền của anh.”
“Ngươi nói cái gì!!” Cố Đại Hà hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Cố Đại Hồ vội lùi lại một bước: “Anh hai tức giận làm gì? Chẳng lẽ anh quên chuyện mình đã cướp tiền của Vân Đông trên đường chạy nạn sao? Đây chẳng phải là nó về báo thù anh à. Nếu không thì chị dâu hai vẫn đang dưỡng thương trong phòng, ai dám vào trộm đồ chứ?”
Mọi người vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi trong nháy mắt.
Nếu chỉ một mình Giả Mai Tử gặp phải chuyện quỷ dị như vậy thì còn có thể bỏ qua, bây giờ đến cả Cố Đại Hà cũng gặp phải?
Chuyện này…
Cố Đại Hà tức khắc như bị nghẹn ở cổ họng, một câu cũng không nói nên lời.
Ngoài cổng, A Thử tặc lưỡi, trên mặt Cố Cương hiện lên một tia xấu hổ: “Toàn nói hươu nói vượn, nhà họ Cố này đứa nào cũng có vấn đề về đầu óc.”
A Thử không nói gì, quay người đi về.
Trở lại nhà Cố Cương, Cố Cương lại bắt đầu nói đến chuyện giá cả, nhưng A Thử lại không nói một lời nào.
Nhà chính nhất thời chìm trong im lặng, chỉ có A Miêu, lại lảo đảo đi ra ngoài.
Nhân lúc không có ai, nàng đi đến phía nhà bếp, thấy chỉ có một mình Thẩm thị ở đó, vội đi vào nói: “Thẩm cô nương, cô nương nhà ta nhờ ta chuyển lời cho cô một câu.”