Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 409: Dương Thị Không Vui
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:34
Đồng lão cha nghe vậy không khỏi gãi đầu, cười hì hì không biết nên nói gì tiếp.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: “Đồng lão cha? Sao các vị lại ở đây?”
Mấy người quay đầu lại, ủa, đây không phải là Tưởng Vĩnh Khang mới chia tay không bao lâu sao?
Đồng lão cha cũng kinh ngạc: “Sao ông lại ở đây?”
“Nhà ta ở ngay bên kia.” Tưởng Vĩnh Khang chỉ vào một con hẻm nhỏ cách đó không xa: “Về nhà đặt đồ xuống, định đi mua chút rau về nấu, các vị có muốn vào nhà ta ngồi chơi không?”
“Không cần đâu.” Thẩm Tư Điềm từ chối: “Chúng tôi còn phải tìm tiệm vải.”
“Tiệm vải?” Tưởng Vĩnh Khang sững sờ một chút, rất nhanh phản ứng lại: “Muốn mua vải à? Gần đây hình như chỉ có tiệm vải Tiền Ký, nhưng tiệm đó tuy lớn, nhưng ở khu này của ta danh tiếng không tốt lắm, tốt nhất là nên đổi một nhà khác.”
Mắt Đồng Thủy Đào sáng lên: “Đúng vậy, Tưởng thúc, thúc rất rành trên trấn này, thúc có biết tiệm vải nào thu mua đồ thêu, mà giá cả lại phải chăng không?”
Tưởng Vĩnh Khang cười: “Thật ra là có, ta đưa các vị qua đó.”
“Không cần đâu, thúc còn phải mua đồ ăn, thúc chỉ đường cho chúng tôi, chúng tôi tự đi là được.”
Tưởng Vĩnh Khang: “Cũng không xa, chợ ta muốn đi cũng ở bên đó, đi thôi, đừng trì hoãn thời gian.” Nói rồi bỗng nhiên dừng lại một chút, nhìn về phía Đồng lão cha: “Chỉ là xe ngựa này không tiện kéo qua, đường này hẹp, xe ngựa mà vào dễ chen vào các sạp hàng ven đường.”
Đồng Thủy Đào liền xua tay: “Vậy cha cứ ở đây đợi chúng con.”
Đồng lão cha đành phải ở lại tiếp tục trông xe.
Tiệm vải mà Tưởng Vĩnh Khang nói quả thực không xa, vòng qua hai con hẻm là đến.
Tiệm vải đó cũng sạch sẽ gọn gàng, mặt tiền tuy không lớn bằng tiệm trước, nhưng ông chủ lại tươi cười, thái độ rất tốt.
Nhìn thấy khăn thêu mà Thẩm Tư Điềm lấy ra, mắt ông sáng lên: “Tài thêu này tốt quá, là do cô nương thêu à?”
Thẩm Tư Điềm gật đầu, ông chủ càng vui hơn, một chiếc khăn thêu 30 văn trực tiếp thu mua. Ở một thị trấn nhỏ, đây được xem là giá cao, cao hơn cả mong đợi của Thẩm Tư Điềm.
Nàng thêu mười chiếc khăn, kiếm được 300 văn, trong lòng có chút kích động.
Xong rồi ông chủ lấy ra một bộ đồ thêu, hỏi nàng có thể thêu được không.
Thẩm Tư Điềm không ngờ còn có thể nhận được việc thêu, cẩn thận nhìn bức tranh, lập tức liền đồng ý.
Ông chủ nói nếu trong vòng nửa tháng có thể thêu xong, ông sẽ trả trực tiếp một lạng bạc, hơn nữa vải và chỉ thêu đều do họ cung cấp.
Thẩm Tư Điềm còn chưa nói gì, ngược lại Đồng Thủy Đào ở bên cạnh hai mắt sáng lên. Nửa tháng đã được một lạng bạc, một tháng là hai lạng bạc, hóa ra thêu thùa lại dễ kiếm tiền như vậy à?
Thẩm Tư Điềm đồng ý, lúc này mới nhìn về phía Dương thị: “Dì, khăn thêu của dì đâu?”
Ông chủ đó sững sờ, cũng nhìn về phía người phụ nữ nãy giờ vẫn im lặng nhưng trông là người ăn mặc sang trọng nhất trong ba người.
Dương thị run rẩy lấy khăn thêu ra, sau đó nói: “30 văn.”
Ông chủ: “…” Tuy tài thêu này cũng không tồi, nhưng mắt ông rất tinh, vừa nhìn đã biết vẫn là người mới học thêu, căn bản không đáng giá 30 văn.
“Hay là, hai chiếc khăn này ta trả tổng cộng 30 văn, được không?”
Dương thị lập tức cầm khăn lại, vẻ mặt không vui.
Thẩm Tư Điềm thấy vậy, vội âm thầm ra hiệu cho ông chủ, ở nơi Dương thị không thấy, lặng lẽ đưa 30 văn cho ông chủ.
Ông chủ cũng nhìn ra Dương thị không giống người bình thường, ban đầu ông còn tưởng bà chị này định coi mình là kẻ ngốc mà chặt chém.
Ông nhận lấy 30 văn tiền của Thẩm Tư Điềm, lập tức liền nói với Dương thị: “Ta nói nhầm, khăn này một chiếc 30 văn, đây, tiền của bà đây.”