Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 722: Cái Tổ Ấm Áp Kia
Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:53
Hửm? Tháng sau sao? Nhanh vậy sao?
Cố Vân Đông hoảng hốt mới phát hiện thời gian vậy mà đã trôi qua nhanh như vậy, nàng đến thôn Vĩnh Phúc đã gần một năm rồi.
“Tiểu thư, về đến nhà rồi ạ.” Bên ngoài truyền đến giọng của Đồng Thủy Đào.
Cố Vân Đông ngước mắt nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn vẫn còn đang đợi câu trả lời của mình, cười hì hì, lướt qua bên cạnh hắn trực tiếp nhảy xuống xe ngựa: “Giúp ta ôm Đại Hắc vào.”
Thiệu Thanh Viễn bật cười, hắn thực ra có chút oán niệm thời gian trôi qua quá chậm, hắn cảm thấy căn nhà lớn như vậy quá trống trải, trong nhà thiếu một nữ chủ nhân, nếu có thể sớm ngày thành thân thì tốt rồi.
Hắn theo sau xuống xe, ôm Đại Hắc từ trên xe xuống.
Chuyện Cố Vân Đông trở về, Đồng Bình trước đó đã nói qua, cho nên Đồng lão thái và con dâu đã sớm chuẩn bị phòng ốc xong xuôi.
Cố Vân Đông vừa vào cửa, trong nháy mắt liền cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm, tự tại.
Nàng cất những đồ vật mang từ phủ thành về, thấy Thiệu Thanh Viễn ôm Đại Hắc vào, lập tức liền bận rộn làm cho nó một cái tổ.
Đồng lão cha định nhận lấy, nhưng Đại Hắc vừa đến một nơi xa lạ, dù sao cũng có chút bất an, toàn thân đều đề phòng, cứ một mực lùi về phía sau.
Cố Vân Đông đành phải bảo Đồng lão cha ra ngoài trước, tỏ vẻ mình và Thiệu Thanh Viễn tự làm là được.
Điều kiện trước mắt có hạn, Cố Vân Đông nghĩ trước tiên làm cho nó một cái tổ đơn giản, sau này tìm thợ mộc làm cho Đại Hắc một cái nhà gỗ, dù sao sau này nó cũng là một thành viên trong nhà, phải chăm sóc cho tốt.
Thiệu Thanh Viễn có chút hâm mộ liếc nhìn Đại Hắc một cái, hắn cũng muốn có một cái tổ — cái tổ ấm áp làm bằng chăn kia.
Hắn xoay người đi ra ngoài lấy một cái sọt lớn, sân sau hình như có một cái, chắc là có thể tạm thời lấy về cho Đại Hắc ngủ.
Lúc này vừa mới ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Đồng An vội vã đi tới.
Cậu ta là nghe nói Cố Vân Đông trở về, vội vàng qua báo cáo công việc.
Chỉ là còn chưa bước vào cửa, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói: “Đây là nhà họ Cố sao? Chúng tôi đến tìm việc.”
Thiệu Thanh Viễn lập tức đoán được là đôi mẹ con lúc trước, liền nói với Đồng An: “Ngươi ra xem đi, nếu không thích hợp thì cứ trực tiếp đuổi đi.”
Đồng An sững người, theo bản năng lại xoay người đi.
Chỉ là đi được vài bước lại cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quặc, sao nghe ý của Thiệu công tử, dường như rất hy vọng người đến không thích hợp nhỉ?
Nhưng Đồng An cũng cảm thấy không thích hợp, chuyện tuyển người cậu ta từ hôm kia đã thả tin tức ra, hôm qua đã kết thúc rồi.
Đối phương hôm nay mới đến, cho người ta một cảm giác không quá coi trọng.
Ấn tượng đầu tiên của Đồng An liền không tốt, nhưng không ngờ đối phương lại là một tú tài.
Dù sao nhân tài khó có được, trong xưởng toàn là nông dân, biết chữ không có mấy người. Đối phương là tú tài, Đồng An cảm thấy vẫn có thể cân nhắc một chút, nếu thật sự giữ lại được, biết đâu sau này xưởng của họ có thể thu hút được nhiều người tài giỏi hơn.
Cố Vân Đông tự nhiên cũng nghe thấy tiếng gọi đó, nhưng nàng không quan tâm.
Đã nói rồi, vòng phỏng vấn đầu tiên giao cho Đồng An, dù đối phương là một tú tài có học thức cũng vậy, nàng cũng không định nhúng tay vào.
Nếu vị tú tài kia qua được cửa của Đồng An, Cố Vân Đông xem xét lại sau cũng được.
Nàng chỉ nhận lấy cái sọt mà Thiệu Thanh Viễn đưa qua, cái sọt này rất lớn, lại không cao, dù là con ch.ó lớn như Đại Hắc cũng có thể nằm gọn vào.
Cố Vân Đông lót một lớp chăn bông cũ và quần áo không dùng nữa ở dưới, đều là đồ sạch sẽ, đặt vào trong rất mềm mại.
Nàng tự mình đưa tay ấn xuống thử, cảm thấy được, liền bảo Đại Hắc vào.
Ai ngờ lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai.