Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 111: Sóng Gió Ngày Khai Giảng

Cập nhật lúc: 02/12/2025 11:00

Hàng năm, mùng 8 tháng Giêng là ngày thi đầu vào của Thư viện Cử Hiền, còn ngày khai giảng chính thức là mùng 10.

Thẩm Thừa Diệu dậy từ khi trời chưa sáng, dẫn theo ba con trai và hai con gái xuất phát. Hôm nay thời tiết lạnh lạ thường, hà hơi thành băng, là ngày tuyết tan.

Khi bốn người đến trước cổng Thư viện Cử Hiền, xung quanh đã chật kín xe ngựa, người đứng khắp nơi.

Hiểu Nhi mắt sắc nhìn thấy hai cha con Thẩm Thừa Quang và Thẩm Cảnh Văn, bên cạnh họ còn có một lão giả ăn mặc kiểu phu t.ử (thầy đồ). Lão giả đang nói gì đó với Thẩm Cảnh Văn, cậu ta đứng thẳng tắp, cúi đầu cung kính lắng nghe.

Đây là lần đầu tiên Hiểu Nhi thấy hai chữ "cung kính" xuất hiện trên người cậu ta.

“Cha, bác cả và anh họ Cảnh Văn ở kia kìa!” Hiểu Nhi kéo tay áo Thẩm Thừa Diệu, ra hiệu về phía họ.

Thẩm Thừa Diệu nhìn theo, quả nhiên thấy đại ca, cháu trai và cha vợ của đại ca.

Mấy người đi tới, Thẩm Thừa Quang cũng nhìn thấy họ. Chào hỏi xong, Thẩm Thừa Quang mới hỏi: “Sao các chú lại tới đây?”

Mấy hôm trước nhà Lão Tam đến thượng phòng mời đại ca Lưu thị cùng ăn cơm trên huyện, nhân dịp khai trương tiệm nội thất. Lúc đó trời rét đậm, mọi người đều không đi. Đương nhiên bọn họ cũng nghĩ một tiệm nội thất cỏn con, biết đâu dẹp tiệm lúc nào không hay, lười đi xem náo nhiệt.

Lúc đó Lão Tam có tiện miệng nhắc qua năm sẽ đưa mấy đứa nhỏ đi học, ngay cả Phương Văn Nhật cũng được đi, còn bị Thẩm Trang thị mắng cho một trận tơi bời, bảo không cần cho Phương Văn Nhật đi học. Lão Tam lúc đó để mặc mẹ mắng, bản thân chẳng ho he câu nào.

Hắn lúc đó còn lo nhà Lão Tam sẽ nhờ mình tác động chỗ cha vợ để giảm miễn chút học phí nhập học. Ba đứa trẻ cùng đi học, riêng tiền nhập học mỗi năm đã mất ba mươi lượng, rồi tiền giấy bút mực, tiền sách vở phụ phí, tiền ăn uống, mấy khoản này cộng lại mỗi đứa một năm ít nhất cũng tốn 10 lượng. Lại còn quà cáp biếu xén thầy giáo mỗi dịp lễ tết. Một năm mấy cái lễ, tính ra mỗi đứa mỗi năm cũng không dưới 10 lượng nữa, tổng cộng là ba mươi lượng. Ba đứa đi học một năm ngốn gần một trăm lượng.

Nuôi được một Tú tài, nói ít cũng phải mất mười năm. Thiên tư tốt thì bắt đầu vỡ lòng từ năm sáu tuổi, đến 15-16 tuổi đỗ được Tú tài cũng chẳng có mấy người! Hắn không cho rằng ba đứa này có thiên tư hơn con trai hắn, hắn cảm thấy Thẩm Thừa Diệu thật sự không có đầu óc!

“Đệ đưa mấy đứa nhỏ đến thi.” Thẩm Thừa Diệu cười nói. Con trai mình cũng sắp được đi học biết chữ, hắn vui đến mức nụ cười trên mặt cả buổi sáng chưa tắt, không đúng, tối qua nằm mơ cũng còn cười!

“Các chú có thiệp mời không? Thi đầu vào Thư viện Cử Hiền cần phải có thiệp tiến cử. Nếu không cứ đến mùng 8, đủ loại người không đứng đắn, không học vấn cũng kéo đến thi, các phu t.ử trong thư viện chẳng phải bận c.h.ế.t sao?” Thẩm Cảnh Văn trong lòng rất không vui, lần đầu tiên nói chuyện bề trên với chú ruột mình như vậy.

Mấy thằng em họ dốt đặc cán mai này đi thi cùng hắn, quả thực là làm mất mặt hắn!

“Kỳ thi đầu vào của Thư viện Cử Hiền vô cùng nghiêm ngặt, không phải tùy tiện là đỗ được. Trước đây các cháu chưa từng vỡ lòng ở thư viện nào phải không?” Lam phu t.ử cau mày hỏi.

“Lão Tam, chú mau đưa mấy đứa nhỏ về đi, đừng để làm mất mặt mọi người!” Thẩm Thừa Quang trực tiếp đuổi người!

Các học sinh khác nghe thấy động tĩnh bên này đều nhìn sang, một số người bắt đầu xì xào bàn tán.

Nụ cười trên mặt Thẩm Thừa Diệu lúc này mới tắt ngấm: “Tất nhiên là có thiệp mới dám tới. Mấy đứa nó đã theo T.ử Hiên học một thời gian rồi, T.ử Hiên cũng bảo chúng nó tuyệt đối có thể qua được kỳ thi đầu vào.”

Thực ra Thẩm T.ử Hiên còn nói, ba huynh đệ này đứa nào cũng thông minh thiên bẩm. Phương Văn Nhật và Thẩm Cảnh Duệ đều có trí nhớ siêu phàm, học một biết mười. Còn Cảnh Hạo thì quả thực là gặp qua là không quên, thông hiểu đạo lý, suy một ra ba, thậm chí ôn cũ biết mới!

“Chỉ theo một Đồng sinh học vài ngày mà dám đến Thư viện Cử Hiền thi, hắn bảo qua là qua được sao? Đúng là khẩu khí lớn thật! Các chú bây giờ không về, đến lúc đó mất mặt xấu hổ thì đừng trách tôi không nhắc trước!”

Trong đám đông nghe thấy vậy cũng có người bật cười chế giễu, có người bảo họ không biết tự lượng sức mình, có người bảo họ điếc không sợ súng, cũng có người bảo tưởng biết vài chữ là đỗ được, thật hoang đường…

Hiểu Nhi ghi nhớ từng khuôn mặt của những kẻ này, sau này ba anh em có cơ hội giao thiệp thì cũng biết đường mà tránh những kẻ không đáng thâm giao.

Lúc này cổng thư viện mở ra, hai ông lão bước ra.

Đám đông đang ồn ào lập tức im phăng phắc.

“Thi vào lớp vỡ lòng thì qua bên này nộp thiệp và nhận thẻ bài, sau đó sang phòng bên phải thi.” Ông lão đứng bên phải cổng học viện nói.

Mấy đứa trẻ nhỏ tuổi đều tự giác xếp hàng trước mặt ông lão này. Ba anh em vội vàng chạy lên xếp hàng.

“Lớp trung cấp xin mời qua bên này nhận thẻ bài và nộp thiệp, sau đó sang phòng bên trái thi. Thời gian thi lần này là một canh giờ, thi xong hai canh giờ sau sẽ có kết quả.”

Thẩm Thừa Diệu nhìn ba anh em đi vào, mới dắt tay hai con gái định về tiệm nội thất chờ bọn trẻ thi xong rồi cùng về nhà.

Tuy rằng vừa rồi đại ca nói chuyện khó nghe, nhưng mình đã có chỗ đặt chân trên huyện, gặp nhau mà không mời đại ca qua ngồi chơi thì cũng không phải phép.

“Lam lão gia tử, đại ca, mọi người định về trấn ngay hay chờ Văn nhi ra rồi cùng về? Nếu chờ Văn nhi thì qua hậu viện cửa hàng của đệ ngồi chơi chút đi.”

Thẩm Thừa Quang nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu. Vốn dĩ hắn định ra quán trọ thuê phòng chờ con trai, nhưng hắn cũng muốn xem cửa hàng Lão Tam hợp tác với anh vợ hắn rốt cuộc ra làm sao.

Mấy người đi đến tiệm nội thất. Thấy Thẩm Thừa Diệu bước một chân vào, Thẩm Thừa Quang vẫn không dám tin đây là cửa hàng nhà Lão Tam, cứ tưởng hắn vào xem cửa hàng nhà người khác.

Đến khi thấy Lưu Mẫn Hồng từ bên trong đi ra chào hỏi bọn họ, hắn mới tỉnh táo nhận ra sự thật này!

Cửa hàng nhà Lão Tam lớn hơn hắn tưởng tượng nhiều, to hơn cả tiệm tạp hóa của hắn. Đồ nội thất ở đây cũng đắt hơn hắn tưởng, hắn cứ nghĩ chỉ bán mấy món đồ gỗ thông, gỗ sam vài trăm văn hay vài lượng bạc, không ngờ người ta bán toàn gỗ hồng mộc, gỗ hoa lê, gỗ bưởi… những loại gỗ quý hiếm, còn có cái thứ gọi là sofa bọc da gì đó nữa.

Cả cửa hàng trông sang trọng, bề thế mà vẫn giữ được vẻ trang nhã!

Nhà Lão Tam thế này là phất lên thật rồi!

Mấy người đi vào trà thất ở hậu viện. Thẩm Thừa Quang nghe thấy có khách hỏi giá, hắn quay đầu lại nhìn, thấy người nọ chỉ vào một chiếc giường da thật hỏi.

“Giường này làm từ da trâu nguyên tấm, vì da trâu khó kiếm nên giá cũng cao hơn, riêng chiếc giường này giá là một ngàn lượng.” Giọng Lưu Mẫn Hồng lọt vào tai Thẩm Thừa Quang, hắn tưởng mình nghe nhầm!

Hiểu Nhi và Vận Nhi không theo vào trà thất vì kiêng kỵ nam nữ khác biệt, hai chị em đi thẳng ra hậu viện tìm Lưu Tĩnh Xu chơi.

Hiểu Nhi liếc nhìn biểu cảm của Thẩm Thừa Quang, trong lòng buồn cười, cha mình chắc chắn sẽ bị ai đó "dội bom" cho xem!

Sự thật đúng là như vậy.

Vừa vào trà thất, Thẩm Thừa Quang liền kéo Thẩm Thừa Diệu lại, tức tối nói: “Lão Tam, chú giỏi lắm! Phân gia rồi là mặc kệ anh em luôn! Mở cửa hàng to thế này mà chú giấu cả nhà!”

Thẩm Thừa Diệu rất vô tội: “Đệ chẳng đã bảo là cùng anh vợ mở tiệm nội thất trên huyện sao? Hôm khai trương còn mời mọi người lên ăn cơm mà.”

Hôm đó hắn đặt hai bàn tiệc ở Phẩm Vị Hiên, cả ngày hắn đều ở tửu lầu tiếp khách. Các người tự không đến, giờ quay ra trách hắn không nói.

Thẩm Thừa Diệu cảm thấy đại ca mình đúng là di truyền tính nết của mẹ, bắt đầu ngang ngược vô lý rồi!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.