Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 118: Một Năm Lo Liệu Từ Mùa Xuân
Cập nhật lúc: 02/12/2025 11:02
Hoàng thượng gấp lại tấu chương do Hình bộ dâng lên, trong lòng cảm thấy hả giận vô cùng.
Nhớ lại thời gian trước, thứ ngài xem nhiều nhất chính là tấu chương về nạn buôn muối lậu!
Lưỡng Giang Tổng đốc Hồ Nhất Giai tấu: Bắt được 22 thuyền muối lậu, 40 tên tư kiêu (buôn lậu), hơn mười vạn cân muối lậu!…
Lưỡng Quảng Tổng đốc Tôn Nam Địch tấu: Bắt được 60 tên tư kiêu, hai mươi vạn cân muối lậu…
…
Những tấu chương tương tự như vậy cứ cách mười ngày nửa tháng ngài lại thấy một lần. Muối lậu tràn lan quả thực khiến người ta giận sôi gan!
Nếu không ngăn chặn, tróc nã, giang sơn của trẫm có khi đổi chủ mất!
“Lần này Diệp nhi làm rất tốt! Cuối cùng cũng tóm được con sâu mọt lớn nhất rồi.”
“Đám buôn muối lậu hoành hành ngang ngược, không chỗ nào không có, đây chỉ là bắt được con cáo già lớn nhất thôi!” Tiện thể trút giận giùm người nào đó!
Thượng Quan Huyền Diệp đứng trước cửa sổ nhìn vầng trăng tròn màu cam hồng trên bầu trời. Ngày mai là rằm tháng Giêng (Nguyên tiêu), qua Nguyên tiêu là có thể xuất cung rồi.
Qua rằm tháng Giêng, ăn xong bữa cơm đoàn viên là bắt đầu vụ cày cấy.
Rất nhiều gia đình nông dân đã bắt đầu tu sửa nông cụ, chuẩn bị cho mùa gieo trồng sắp tới.
“Cha, dạo này tiệm rèn làm ăn tốt, chú Tư có làm xuể không ạ?”
“Hôm kia mới tuyển thêm hai người nữa, giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
Nghe vậy Hiểu Nhi gật đầu.
“Cha, một trăm mẫu ruộng tốt chúng ta mua, trồng toàn bộ lúa nước được không ạ?”
“Được.” Có gì mà không được, đó đều là ruộng tốt, gạo tẻ lại bán được giá, trồng lúa nước đương nhiên là tốt rồi!
Mấy tháng gần đây, cả nhà ăn cơm tẻ là chính, chỉ bữa sáng mới ăn chút lương thực phụ, bọn trẻ đều thích ăn cơm, càng nên trồng nhiều một chút!
“Con muốn trồng bông ở mảnh đất hoang đối diện, cửa hàng đồ chơi cần lượng bông rất lớn.”
“Nhưng bông khó trồng lắm, sản lượng lại thấp. Cha thấy trồng khoai lang, lạc, hay ngô đều tốt hơn bông!”
“Cha con nói đúng đấy, bông có ăn được đâu! Hơn nữa lại khó trồng, rủi ro lớn quá!” Lưu thị cũng không đồng ý.
Nhiều đất như vậy mà đem trồng bông hết, lỡ không cẩn thận mất mùa thì coi như mất trắng cả vụ!
“Bông sản lượng thấp là do phương pháp trồng chưa đúng, phương pháp đúng thì sản lượng cũng khả quan lắm.”
Hiểu Nhi nói vậy, hai người liền biết Hiểu Nhi nắm được cách trồng bông, nên không phản đối nữa.
Vị sư phụ do Hiểu Nhi bịa ra trong lòng hai người quả thực vô cùng cao siêu!
“Ngô, khoai lang, lạc, vừng, các loại đậu cũng đều phải trồng.”
Hiểu Nhi gật đầu, những thứ đó cần trồng, nhưng chỉ cần trồng ở những mảnh đất hoang còn lại là đủ.
Dây khoai lang có thể nuôi heo, củ khoai lang làm được miến và khoai khô; lạc có thể ép dầu; ngô sản lượng cao, ăn không hết có thể nuôi gia cầm. Kiếp trước nghe nói gà ở một số nông trang được nuôi bằng ngô, thịt rất thơm và da vàng óng!
Nhưng ở thời đại này, lương thực sản lượng quá thấp, người ăn còn không đủ, sao nỡ dùng ngô để nuôi gia cầm!
“Cha, mẹ, mảnh đất hoang sau nhà mình đào thêm hai cái ao cá nữa đi, nuôi tôm cua cá để bán.”
Hai vợ chồng nhớ tới loại mồi câu "biến thái" của Hiểu Nhi thì đều gật đầu!
“Nhưng cha thấy một cái ao là đủ rồi, chẳng phải con bảo trên đỉnh núi cũng đào một cái hồ sao? Nuôi nhiều cá như vậy, tửu lầu trên trấn cũng không tiêu thụ hết được đâu!”
“Trước đây chúng ta chẳng phải đã mua ba gian cửa hàng liền nhau sao? Con định phá bỏ ba gian đó xây lại! Tầng trệt làm siêu thị, tầng hai mở trà lầu, tầng ba trở lên làm nhà trọ.”
“Phá đi xây lại á!” Lưu thị có chút sững sờ, thế thì phô trương lãng phí quá! Mấy cửa hàng đó vẫn còn tốt mà.
“Thế thì phí quá, không thể sửa sang lại một chút là được sao?” Thẩm Thừa Diệu cũng bị ý tưởng của Hiểu Nhi dọa cho giật mình!
“Con đã cân nhắc rồi, mấy gian cửa hàng đó thực ra đã rất cũ, chỉ là được tân trang lại nên nhìn bên ngoài còn tốt thôi. Sửa chữa không bằng xây mới, làm một lần cho xong, đỡ phải tốn thời gian tu sửa chắp vá hàng năm!”
“Phá đi xây lại cần rất nhiều tiền. Hơn nữa còn ba tầng trở lên? Hiểu Nhi, con nói thật cho cha biết, con định xây mấy tầng?”
“Con chưa nghĩ xong là mấy tầng, nhưng tiền chia hoa hồng từ cửa hàng đồ chơi sắp về rồi, cửa hàng nội thất cũng kiếm được không ít, bạc chắc chắn đủ.” Nàng muốn xây dựng khách sạn vườn treo đầu tiên ở thời không này!
“Chúng ta mở trà lầu thì cá nuôi trong ao nhà không lo không bán được!”
“Còn hai ngọn núi, một ngọn trồng d.ư.ợ.c liệu, một ngọn trồng cây ăn quả. Còn phải khai khẩn thêm đất trồng rau…”
“Nhiều việc như vậy, người nhà mình làm không xuể đâu, phải mau chóng thuê thêm người ở và người làm công nhật.”
“Người ở và người làm công nhật không thể tìm người trong thôn, sai bảo có quá nhiều điều e ngại.”
Cả nhà bàn bạc kỹ lưỡng về đại sự nông canh sắp bắt đầu.
Ngày hôm sau, Thẩm Thừa Diệu và Hiểu Nhi đi đến chỗ môi giới trên trấn thuê nhân công dài hạn và ngắn hạn.
Tổng cộng thuê hai mươi người làm công nhật, mười người ở, hẹn đầu xuân sẽ đến giúp việc.
“Cha, hay là chúng ta mua thêm ít hạ nhân đi? Tiện thể tìm thư đồng cho các anh và em trai luôn!” Hiểu Nhi cảm thấy việc vặt trong nhà quá nhiều, nên mua người về giúp làm việc thủ công.
Sau này việc trong nhà chỉ có nhiều lên chứ không ít đi. Lưu thị làm đương gia chủ mẫu, giờ vừa phải học chữ, học ghi chép sổ sách, lại phải trông con, làm việc nhà, Hiểu Nhi thấy bà bận tối mắt tối mũi!
“Mua người sao? Trong thôn mình chưa nhà nào dùng hạ nhân cả, có phô trương quá không?”
“Sao lại không ai dùng, bác cả ở trên trấn chẳng phải đang dùng sao?”
Lần này Thẩm Thừa Diệu im lặng. Thẩm Thừa Quang có nhiều bí mật lắm, nhưng Hiểu Nhi làm sao mà biết được?
Lại nghĩ tới Lưu thị mỗi ngày thức khuya dậy sớm, hắn liền gật đầu đồng ý.
Thẩm Thừa Diệu nhờ Dương môi giới giới thiệu một số nha hoàn, bà t.ử và thư đồng.
Dương môi giới nghĩ một chút rồi nói: “Thẩm huynh, trong tay ta đang có hai gia đình, nam nữ già trẻ đều rất được, hay là huynh xem thử? Các vị mua người lúc này cũng là đúng dịp, triều đình bắt được rất nhiều tham quan ô lại buôn muối lậu, nhiều thế gia đại tộc bị xét nhà, dẫn đến rất nhiều hạ nhân bị bán đi!”
Hiểu Nhi nghe xong liền nói: “Cha, hay là xem trước đã?”
Thẩm Thừa Diệu gật đầu.
Dương môi giới dẫn hai gia đình đó ra.
Một gia đình là đôi vợ chồng trung niên cùng ba con trai, hai con gái và một người cha già. Người đàn ông trung niên từng là quản sự phòng thu chi của gia đình giàu có, còn người vợ là bà t.ử quản sự nhà bếp.
Gia đình kia là một đôi vợ chồng cùng hai ông bà già và một đôi con cái! Người chồng từng là quản sự ở nông trang.
Hiểu Nhi nhìn hai gia đình hỏi: “Tại sao các người bị bán đi?”
Cả hai nhà đều đáp: “Chủ nhân phạm tội, chúng tôi bị triều đình bán đi lần nữa.”
“Nhà ta chỉ là nông hộ bình thường, không phải gia tộc đại phú đại quý gì, các người có chịu thiệt thòi ở gia đình như vậy không?”
Hai gia đình bàn bạc với nhau một chút rồi đều gật đầu.
Thực ra ở nhà nông dân, nhân khẩu đơn giản, không có đấu đá lục đục như trong đại gia tộc, chủ nhân như vậy càng dễ hầu hạ!
“Nhà ta chỉ mua những người trẻ khỏe, ba vị người già thì không mua. Các người có đồng ý không, đồng ý thì bước ra!”
Nghe xong lời này, sắc mặt cả hai gia đình đều thay đổi: “Cô nương, xin cô nương mua cả cha tôi đi, tôi sẽ làm việc chăm chỉ, chúng tôi không thể tách rời cha tôi được!”
“Cô nương, chúng tôi cũng không muốn xa rời cha mẹ.”
Hiểu Nhi gật đầu hài lòng: “Cha, chúng ta mua cả hai gia đình này đi!”
Hai gia đình này ánh mắt thẳng thắn, một thân chính khí, quần áo trên người cũng gọn gàng sạch sẽ, hơn nữa không vì bản thân mà bỏ mặc cha mẹ già, Hiểu Nhi cảm thấy rất tốt.
Thẩm Thừa Diệu cũng thấy hai gia đình này không tệ, liền gật đầu đồng ý.
Hai gia đình nghe xong vội dập đầu tạ ơn.
Vậy là vừa vặn mua đủ số người cần thiết.
