Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 156: Thọ Lễ
Cập nhật lúc: 03/12/2025 03:08
Dưới sự trợ giúp của Vinh ma ma, cả nhà Hiểu Nhi tuân theo quy củ, tiến hành hành lễ với các vị phu nhân đang ngồi theo đúng phẩm cấp. Nàng cũng nhận lễ từ một số phu nhân và tiểu thư có phẩm giai thấp hơn mình.
Nói các vị đang ngồi không tò mò về gia quyến phủ Thăng Bình Hầu là giả. Mọi người đều trừng lớn mắt chờ xem phủ Thăng Bình Hầu sẽ lấy ra hạ lễ gì.
Nghe nói lần trước, Lão phu nhân và Nhị phu nhân phủ Thăng Bình Hầu đi tiệm vải và cửa hàng bạc mua đồ hết mấy ngàn lượng, rồi bảo người mang về phủ tính tiền. Thăng Bình Hầu chỉ còn cách thế chấp phủ đệ ngự ban để lấy tiền mừng thọ. Đến cả phủ đệ ngự ban mà cũng dám đem đi thế chấp, những thứ vua ban nhà ai chẳng cung phụng như bảo vật, thật sự là một chút kiến thức cũng không có, quả thực là mất mặt quá lớn.
Bất quá, đám thân thích của Thăng Bình Hầu gia cũng thật không biết xấu hổ, làm khách trong phủ người ta mà mua đồ lại bắt gia chủ trả tiền. Xuất thân chân đất đúng là chân đất, một chút lễ nghĩa liêm sỉ đều không có!
Hiện tại ở đế đô, thế gia nào mà chẳng lấy ra được một vạn hay vài ngàn lượng. Cho nên mọi người ngồi đây đều biết phủ Thăng Bình Hầu rất nghèo. Một phủ đệ nghèo như vậy thì có thể lấy ra thọ lễ gì ra hồn chứ? Cải trắng? Trứng gà? Hoặc khá hơn chút thì dắt tới một con dê cũng không chừng.
Nghĩ đến đây, có người không nhịn được mà cười khẽ thành tiếng.
Lưu thị nhận lấy chiếc hộp gấm trong tay Hoa Nhài, tự mình đẩy tới trước, nói: “Đây là chút lễ mọn của gia đình chúng tôi, mong Lão thái quân nhận cho, chúc Lão thái quân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Chiếc hộp trông cũng ra dáng đấy, nhưng không biết bên trong đựng gì, có phải là “tốt mã giẻ cùi” hay không, mọi người thầm nghĩ.
Lão phu nhân biết rõ mối duyên phận giữa cháu trai mình và phủ Thăng Bình Hầu, đối với nhà họ cũng có chút hiểu biết. Năm ngoái, hạ lễ cháu trai tặng bà chính là mua từ tay họ, cho nên bà sẽ không xem nhẹ món quà này. Bà cũng coi như biết chút ít, dù cho đó có là một cây cải trắng thì cũng nhất định không tầm thường, có bạc cũng chưa chắc mua được.
Bà từng ăn qua những loại rau củ thượng hạng của nhà Thăng Bình Hầu, quả thực khiến người ta muốn ngừng mà không được. Hơn nữa, bà phát hiện ăn nhiều đồ tinh phẩm nhà họ, bệnh cũ trên người cũng đã lâu không tái phát. Cho nên nếu thật sự là tặng cải trắng, bà cũng vui mừng.
Lão phu nhân cười tủm tỉm nhận hộp quà rồi mở ra.
Một củ nhân sâm ngàn năm lẳng lặng nằm trên lớp vải nhung đỏ.
Tức khắc, trong căn phòng yên tĩnh vang lên vài tiếng hít khí lạnh.
Lão phu nhân nhìn củ dã sơn sâm to lớn mang hình dáng con người kia cũng phải ngẩn ngơ.
“Củ sâm này đã bao nhiêu năm rồi? Không phải là hơn một ngàn năm đấy chứ?” Quốc công phu nhân không xác định mà mở miệng.
“Là nhân sâm ngàn năm! Ta từng thấy ở chỗ Hoàng hậu một củ gần giống như thế này!” Thừa tướng phu nhân khẳng định chắc nịch, sau đó hâm mộ liếc nhìn Lão phu nhân phủ Trung Dũng Hầu.
Lão phu nhân hoàn hồn, nhìn Lưu thị một cái. Nhà bà ấy rốt cuộc có bao nhiêu nhân sâm ngàn năm vậy?
Nghe cháu trai nói, củ nhân sâm ngàn năm Lục hoàng t.ử tặng cho Hoàng hậu cũng là mua từ tay nhà họ.
“Món này cũng quá quý trọng rồi.”
Thật sự là nhân sâm ngàn năm sao? Loại d.ư.ợ.c liệu trân quý có tiền cũng không mua được này, nhà ai mà chẳng coi như trấn gia chi bảo để cất giữ! Loại t.h.u.ố.c cứu mạng này, ai lại nỡ đem tặng người khác chứ! Rốt cuộc đến lúc cần dùng, muốn mua cũng chẳng có chỗ tìm!
Các phu nhân ngồi đây, nhân sâm trăm năm thì thấy nhiều, nhưng ngàn năm thì đúng là chẳng mấy ai từng thấy. Nếu không phải sở cầu việc liên quan đến tính mạng cả nhà, thì nhà ai cũng không nỡ đem nhân sâm ngàn năm hay linh chi ngàn năm làm thọ lễ tặng đi đâu.
Người phủ Thăng Bình Hầu này là ngốc hay là thật sự không có bạc mua hạ lễ ra hồn? Không đúng, đem củ sâm này bán đi, không được một vạn cũng có tám ngàn lượng, sao có thể không có bạc mua hạ lễ!
“Phu nhân không chê là tốt rồi, đều là đồ đào được trong núi, chỉ bỏ chút sức lực mà thôi, không thể tính là quý trọng, hơn nữa trong nhà vẫn còn.” Lưu thị cười nói.
Việc Lưu thị cố ý nói ra trong nhà còn nhân sâm ngàn năm cũng là do Hiểu Nhi dạy trước đó. Trong không gian của nàng có rất nhiều d.ư.ợ.c liệu, hơn nữa trong nhà cũng trồng không ít, nàng đang tính toán mở một gian cửa hàng bán sỉ d.ư.ợ.c liệu, những người này nghe xong khẳng định sẽ tìm hiểu.
Các quý phu nhân trong phòng nghe xong, mắt đều trừng lớn! Trong nhà vẫn còn? Nghe cứ như đào một củ là được một củ vậy? Trời! Đây là trồng củ cải trong nhà sao? Nói đào là đào?
Trong nhà còn một củ? Những người đang ngồi đều không kiềm được mà suy nghĩ miên man. Còn một củ đã đủ làm người ta kinh ngạc rồi! Không biết Thăng Bình Hầu có bán hay không? Tâm tư một số người bắt đầu linh hoạt hẳn lên.
Quê của Thăng Bình Hầu là ở đâu nhỉ? Không được, phải tìm hiểu cho kỹ, phái chút cao thủ đi vùng núi đó đào sâm mới được. Không phải nhân sâm ngàn năm thì đào được một củ trăm năm cũng tốt, có người thầm tính toán.
“Lão phu nhân, lần trước cháu đã hứa với Địch đại ca là lần sau sẽ đào một củ nhân sâm cho huynh ấy. Cháu nghĩ đưa cho Địch đại ca thì huynh ấy cũng chắc chắn dùng để hiếu kính Lão phu nhân, cho nên cứ coi như Địch đại ca hiếu kính Lão phu nhân đi ạ. Người ngàn vạn lần phải nhận lấy, nếu không cháu sẽ thành người thất tín mất.” Hiểu Nhi thấy Lão phu nhân có chút ngại ngùng không muốn nhận liền mở miệng khuyên nhủ.
“Ngươi đứa nhỏ này cũng quá khéo ăn nói, sinh ra một cái miệng thật ngọt, bị ngươi nói như vậy, ta không thu lại thành ra hãm ngươi vào chỗ bất nghĩa.” Lão phu nhân giả vờ oán trách nói.
Lão phu nhân đậy nắp hộp lại, đặt lên chiếc bàn bên cạnh rồi cười nói: “Quê nhà Thăng Bình Hầu nhất định là nơi chung linh d.ụ.c tú.”
Cũng chỉ có nơi ngưng tụ linh khí đất trời mới có thể mọc ra nhiều nhân sâm ngàn năm và nuôi dưỡng ra những con người ưu tú như vậy. Nếu không, tướng công nhà bà mấy năm nay cũng sẽ không năm nào cũng chạy tới đó ở một thời gian chỉ để trồng hoa lộng cỏ, nói cái gì mà khí hậu đế đô không tốt, rất nhiều hoa khó trồng sống, còn khí hậu nơi đó lại rất thích hợp. Bà vốn tưởng rằng do kỹ thuật của ông ấy không qua cửa đâu.
Bà đã nghe không ít chuyện về nhà họ từ miệng cháu trai và cháu ngoại, kiến thức hơn người, bản lĩnh không nhỏ, một chút cũng sẽ không xem thường bọn họ. Hơn nữa, người có thể dạy ra một cô con gái mẫu nghi thiên hạ, lại làm sao vì xuất thân của người ta mà xem nhẹ được.
“Các ngươi nhìn Thăng Bình Hầu phu nhân xem, nghe nói đã là mẹ của năm đứa con rồi, nhìn làn da, vòng eo của bà ấy kìa, so với ta lúc còn con gái còn đẹp hơn! Nếu không phải bà ấy búi tóc phụ nhân, ta đều còn tưởng rằng đó là cô nương chưa chồng đâu! Đây khẳng định là từ nơi ngày ngậm thần, say địa phương bước ra.” Lục thị, mẹ của Địch Thiệu Duy, cũng là Tướng quân phu nhân hiện tại, thấy gia đình Hiểu Nhi được con trai mình coi trọng như vậy, cũng lên tiếng tán dương.
“Cũng không phải sao, không phải nơi non xanh nước biếc, linh khí bức người thì sao có thể mọc ra nhân sâm ngàn năm và con người thủy linh như vậy! Thăng Bình Hầu phu nhân, người nơi đó các vị thường xuyên đào được nhân sâm sao? Còn nữa, nhân sâm nhà bà có bán không?” Thượng thư phu nhân cũng phụ họa theo.
“Tướng quân phu nhân không nói ta còn không để ý, Thăng Bình Hầu phu nhân, làn da của bà thật sự rất kiều nộn a, một chút tì vết cũng không có? Không phải là do ăn nhiều nhân sâm ngàn năm đấy chứ? Củ sâm kia của nhà bà có bán không? Ta trả tám ngàn lượng mua!”
“Ta trả một vạn lượng!”
Hiểu Nhi không muốn biến tiệc mừng thọ của người ta thành hiện trường đấu giá hiệu thuốc, vội vàng nói: “Các vị phu nhân không cần lo lắng, nhà cháu đang chuẩn bị mở tiệm thuốc, đến lúc đó nếu có nhân sâm, nhất định sẽ bán.”
Mọi người cũng phản ứng lại là trường hợp không đúng, vội chuyển đề tài, bắt đầu bàn về kinh nghiệm dưỡng da.
Không bao lâu sau liền truyền đến tin tức Hoàng hậu giá lâm.
