Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 202: Thưởng Thế Nào?
Cập nhật lúc: 03/12/2025 05:03
"Năm mất mùa vẫn đáng sợ, chỉ là sẽ không c.h.ế.t nhiều người như vậy nữa là sự thật. Về sau rất nhiều bá tánh đều có thể ăn no cơm." Hoàng đế cảm thán.
"Một mẫu đất một năm xuống cũng thu hoạch xấp xỉ hai ngàn cân, nhà ta có ba mẫu đất, chính là một năm thu ít nhất 5000 cân lương thực. Nhà ta tổng cộng mười miệng ăn, ách, ai giúp ta tính xem, nhà ta một ngày có thể ăn bao nhiêu lương thực? Số này lớn quá, phức tạp quá ta tính không ra."
"Mỗi ngày ít nhất có thể ăn mười ba cân sáu lượng lương thực ạ." Hiểu Nhi tươi cười rạng rỡ nói, đây là còn tính khiêm tốn đấy.
Hoàng thượng nghe xong liếc nhìn Hiểu Nhi một cái, vị Duệ An huyện chủ này tính thế nào mà nhanh vậy, còn chẳng cần suy nghĩ?
Không chỉ Hoàng thượng, hai vị công t.ử Đề đốc phủ và Hoàng Vệ đều kinh ngạc nhìn Hiểu Nhi, sau đó vội vàng nhẩm tính trong lòng xem nàng có tính sai hay không.
"Mười ba cân sáu lượng... Chỗ này, chỗ này đủ cho cả nhà ăn hơn mười ngày ấy chứ!"
"Năm sau không cần tiết kiệm như vậy nữa, thúc công cứ mở rộng bụng, từ từ mà ăn." Hiểu Nhi cười nói.
"Phải, phải..."
Lần này trong thôn đại bộ phận người đều trồng theo lúa mì vụ đông, chỉ có mấy hộ cảm thấy không thể nào không bị c.h.ế.t rét, hơn nữa người lười thì hay nhát gan, hiện tại mấy hộ này đều vây quanh Thẩm Thừa Diệu, nhờ hắn nhớ giữ lại chút giống lúa mì cho nhà bọn họ.
Mọi người thấy thế đều sôi nổi vây lên đặt hạt giống.
"Thẩm lão tam, ta muốn hai cân hạt giống. Ngươi nhớ phải giữ lại cho ta đấy nhé!"
"Ta muốn năm cân, ta phải giúp nhà mẹ đẻ mua thêm hai cân!"
"Ta sao lại quên nhạc phụ đại nhân nhà ta chứ, ta cũng phải mua thêm ba cân, Thừa Diệu huynh, huynh nhớ giúp ta nhé."
"Đúng vậy, nhà mẹ đẻ ta cũng muốn, cũng muốn, ngươi cũng nhớ giúp..."
"Đi đi đi... Người trong thôn còn chưa mua xong, ngươi đã lo mua giúp nhà mẹ đẻ! Mau tránh sang một bên! Thừa Diệu huynh, ta muốn..."
"Ta đã thuê thêm năm mẫu ruộng, giống lúa nhà ta ngươi nhớ giữ nhiều chút nhé!"
"Đúng rồi, sao ta không nghĩ ra nhỉ, nơi nào còn ruộng cho thuê, ta cũng phải đi thuê, ta cũng muốn thêm hai cân hạt giống!"
...
Dân làng ùa tới, trường hợp có chút hỗn loạn. Hoàng Vệ cùng hai vị công t.ử Đề đốc phủ vội vàng hộ vệ Hoàng thượng và hai vị hoàng tử.
"Thượng Quan lão gia, hay là chúng ta về trước?"
Mặt trời dần lên cao, Hoàng thượng mỗi ngày còn phải xử lý tấu chương, cũng nhiều việc, không thể cứ đứng xem mãi, bèn gật đầu.
Trên đường trở về nhà Thẩm Thừa Diệu, nội tâm Hoàng thượng kích động, mãi không thể bình tĩnh.
Lúa nước năng suất cao, ngài vui mừng, ngài cũng kích động, nhưng cũng không bằng lần này.
Lần này, ngài đích thân tới nơi này, tận mắt nhìn thấy bá tánh hoan hô, bá tánh nhảy múa, bá tánh mừng đến phát khóc.
Cảm giác cùng dân chúng chung vui này, thật sự quá chấn động!
Trở lại trong phòng, Hoàng thượng ngồi trên sô pha, cười mời mấy người cùng ngồi xuống.
"Ha ha... Lần này Thăng Bình Hầu lại lập công lớn, các ngươi cảm thấy nên ban thưởng cho hắn cái gì?"
Mấy người nhất thời không nói gì, người có công cao, thường đều là thăng quan tiến chức.
Thăng Bình Hầu hiện tại đã quý vi Hầu tước, theo quy củ thì ban thưởng trên tước vị đã là cực hạn.
"Hay là ban thưởng ruộng tốt, phủ đệ, bạc trắng các loại?" Hoàng Vệ cũng là xuất thân nông dân, cảm thấy vẫn là mấy thứ này thực dụng. Nếu thưởng mấy thứ chỉ có thể ngắm mà không thể dùng, cứ bày ở đó thì có ích lợi gì, ai có thời gian mỗi ngày đi ngắm chứ.
"Nhi thần cho rằng, nếu giống lúa, giống mì mỗi năm đều phải lai tạo mà Thăng Bình Hầu ở việc đồng áng lại xuất sắc như thế, nhi thần cảm thấy có thể đặc biệt thiết lập chức Nông Chính Khanh, để hắn quản lý kho lẫm quốc gia, phát triển giống lương thực, khuyến khích nông tang và nghiên cứu việc cày cấy." Thượng Quan Huyền Dật mở miệng nói.
"Nông Chính Khanh?" Hoàng thượng nghe xong lời này, bắt đầu suy xét tính khả thi.
Thăng Bình Hầu tuy có đọc qua sách, nhưng ngay cả Đồng sinh cũng không phải, muốn phong cho hắn chức quan này, trong triều...
"Đại thần trong triều chỉ sợ có dị nghị a!" Hoàng đế cũng không phải không muốn, chỉ là phải nghĩ cách bịt miệng lưỡi thiên hạ trong triều.
"Nhi thần cho rằng ở vị trí nào thì mưu tính chức trách đó, thế mới thành công! Bất kỳ chức quan nào cũng nên để người có tài đảm nhận, kẻ vô năng ngồi vào vị trí đó cũng chỉ hỏng việc mà thôi!" Thượng Quan Huyền Dật thẳng thắn nói.
"Nhi thần cũng cho rằng có thể, việc đồng áng là căn bản của quốc gia, quốc khố không có lương thực, đất nước sẽ không vững, đương nhiên phải để người có tài đảm nhận." Thượng Quan Huyền Hạo cũng mở miệng nói.
Mấy ngày ở chung, cũng có thể từ cách nói năng của Thẩm Thừa Diệu mà biết hắn tịnh không phải kẻ trong n.g.ự.c không có chút mực nào.
Lại nói triều ta người làm quan vô số, kẻ dựa vào quan hệ mà leo lên chức vị cũng nhiều đếm không xuể.
Huống chi hiện tại chức quan Đại tư nông chẳng có thành tựu gì, kho lẫm quốc gia chưa bàn tới, các nơi có thiên tai, mở miệng đều là hướng quốc khố đòi lương thực. Điều lương từ những vùng không có thiên tai thì mười lần có đến bảy tám lần báo không có hoặc tồn lương không nhiều!
"Vi thần cũng cho rằng được, cứ lấy việc hành binh đ.á.n.h giặc mà nói, người đọc nhiều binh thư đi đ.á.n.h giặc chưa chắc sẽ thắng, vẫn phải dựa vào luyện tập nhiều, đ.á.n.h trận nhiều, có kinh nghiệm! Lý thuyết suông không thể được." Nhị công t.ử Triệu Hữu Hách của Đề đốc phủ nói.
"Việc trồng trọt này, chỉ dựa vào kiến thức trên giấy, người mà ruộng đất cũng chưa từng trồng qua, ta cũng cảm thấy không làm tốt được việc khuyến khích nông tang!" Triệu Hữu Uy tán thành.
"Kho lẫm quốc gia quan trọng nhường nào, ngay lúc thù trong giặc ngoài, người chưởng quản càng cần là người trung hậu thành thật, ta cảm thấy Thăng Bình Hầu hoàn toàn xứng đáng!"
"Việc này các ngươi viết một bản tấu chương, đợi hồi triều sẽ bàn lại..." Hoàng thượng nhớ tới đống tấu chương mới đưa tới buổi sáng, liền đứng dậy về thư phòng xử lý.
Mấy người này thường ở bên cạnh vua, Hoàng thượng nói như vậy, chính là đã ưng thuận!
Đợi Thẩm Thừa Diệu trở về, mấy người đều chúc mừng hắn, làm cho hắn ngơ ngác không hiểu ra sao.
Vẫn là La thái y hảo tâm nhắc nhở hắn, Hoàng thượng sẽ có thưởng.
Việc này Thẩm Thừa Diệu cũng không để trong lòng, hắn cho rằng lại sẽ là ruộng tốt, vàng bạc linh tinh.
Nếu hắn biết là chức quan, hắn khẳng định sẽ nghĩ cách từ chối.
Vốn dĩ Hoàng thượng đã nói đợi xem qua việc thu hoạch lúa mì xong liền rời đi. Ngài còn có việc, phải tiếp tục xuôi Nam.
Nhưng sau khi phê xong tấu chương, ngài ra ngoài tản bộ một lát.
Tiểu Hi Nhi cầm hai tấm thiệp cưới gấp thành máy bay giấy, phi ngay xuống dưới chân Hoàng đế.
Hoàng thượng khom lưng nhặt lên, phát hiện là hai tấm thiệp mời.
Ngài mở ra xem, cư nhiên là thiệp cưới của Minh Trị Kiệt cùng Lê Triết Vĩ. Hơn nữa hai người đồng thời đón dâu, thời gian chính là vào ngày kia.
Lê Triết Vĩ cùng Minh Trị Kiệt, một người là Bảng Nhãn, một người là Thám Hoa, đều là do ngài đích thân ngự bút điểm trúng, hai người này đều là nhân tài chuẩn bị bồi dưỡng, về sau sẽ trọng dụng.
Đây là tranh thủ trước khi nhậm chức thì thành thân sao?
Nói đi cũng phải nói lại, ngài đã lâu lắm không tham dự tiệc cưới của người khác.
"Thượng Quan lão gia, trả cho con, tân nương tử!" Tiểu Hi Nhi đi đến bên cạnh Hoàng đế, kéo vạt áo bào của ngài, chỉ vào tấm thiệp trong tay ngài nói.
"Tân nương tử? Con biết cái gì là tân nương t.ử sao?"
"Biết chứ ạ, tân nương tử, xinh đẹp nhất."
Tân nương t.ử xinh đẹp nhất? Cũng đúng! Một nữ t.ử xinh đẹp nhất chẳng phải là vào ngày làm tân nương sao.
"Hi Nhi phải không?" Hoàng đế ngồi xổm xuống ôm cô bé vào lòng.
"Vâng." Hi Nhi cũng không sợ người lạ, thuận thế vòng tay ôm cổ Hoàng đế, gật gật đầu.
"Ta cũng muốn đi uống rượu mừng, con dẫn ta đi được không?"
"Được ạ, cùng nhau xem tân nương tử." Hi Nhi vỗ tay nhỏ vui vẻ nói.
Hoàng đế cười cười: "Tân nương t.ử đều trùm khăn voan, không nhìn thấy đâu, chúng ta xem tân lang quan!"
"Tân lang quan, là nam ạ?"
"Đúng vậy."
"Có đẹp trai không ạ?" Không đẹp trai nàng không thèm xem đâu.
"Đẹp trai?" Từ hình dung gì thế này?
"Đẹp trai thì xem!" Tiểu Hi Nhi gật gật đầu ra vẻ nghiêm túc. Tỷ tỷ nói, chỉ có trai đẹp ("soái ca") mới đáng xem.
