Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 222

Cập nhật lúc: 03/12/2025 05:09

Mẫn Trạch chào đón bạn, cùng chia sẻ niềm vui dưới ánh mặt trời Trên mảnh đất hoàng thổ cùng tạo dựng thời thịnh thế ...

Tiếng hát vẫn luôn bay bổng, những khoảng trống trên bức tranh cuộn dần dần được lấp đầy.

...

Có dũng khí sẽ có kỳ tích

Khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, bức tranh cuộn tự động thu lại, mười tám nữ t.ử xếp thành một vòng tròn, tay phải đồng loạt vung ra sau, đồng thời uốn lưng ra sau, sau đó hai nữ t.ử từ từ kéo bức tranh ra, một bức tranh giang sơn gấm vóc sống động hiện ra trước mắt mọi người.

Hai mươi nữ t.ử đồng loạt đứng thẳng người hành lễ: "Cung chúc Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương!"

Bá quan văn võ lúc này mới hoàn hồn, đồng thanh hô vạn tuế!

Sứ giả nước Oa trợn mắt há hốc mồm: "Sao có thể!"

Thời gian ngắn như vậy, một bức tranh ý tứ sinh động, cảnh vật phong phú, muôn hình vạn trạng như thế làm sao có thể vẽ ra được?

Hơn nữa không ai cầm bút, không ai dùng mực, đây là ai vẽ?

Thật là gặp quỷ rồi!

Hoàng thượng nhìn biểu cảm của mọi người, rất hài lòng, lần này ngài thật sự vui vẻ.

Màn biểu diễn này vừa chào mừng sứ giả nước khác đồng thời lại dâng lên lễ vật chúc thọ cho ngài, có thể nói là nhất tiễn song điêu!

Thượng Quan Huyền Hạo đi đến bên cạnh Hiểu Nhi: "Nha đầu, muội lợi hại quá, bức tranh kia làm sao mà vẽ ra được thế?"

Lúc tập luyện trước đó vẫn luôn dùng tranh cuộn trắng, chỉ biết đến lúc đó sẽ dùng một phương thức độc đáo để vẽ tranh, cho nên hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, không ngờ lại độc đáo như vậy, đây quả thực là nét bút vẽ rồng điểm mắt.

"Cái này muội cũng là nghe được từ người khác thôi." Hiểu Nhi lắc đầu, không nói rõ bức tranh được tạo ra như thế nào.

Bởi vì bức tranh được vẽ ngay tại hiện trường là do Bạch Thiên tàng hình ngậm lông vũ của mình vẽ nên.

Cũng chỉ vẽ ra đại khái, thực ra không đủ tinh tế, thậm chí có thể nói là rất thô sơ.

Còn bức tranh được mở ra là sau khi cuộn tranh tự động thu lại (cũng là do Bạch Thiên cuộn), nhân lúc các nữ t.ử di chuyển vào vị trí, nàng đã từ không gian tráo đổi bức tranh đã vẽ sẵn từ trước, nếu không làm sao mà kịp được!

Toàn bộ ý tưởng này Hiểu Nhi cũng là dựa vào lợi thế người xuyên việt lại có không gian và linh thú vạn năng. Nàng chỉ lấy ý tưởng từ một góc của lễ khai mạc Olympic Bắc Kinh kiếp trước, biến tấu đi một chút mà thôi.

Tất nhiên bài hát cũng được sửa lời rồi bê nguyên xi vào.

Sau khi tiết mục đầu tiên kết thúc thì đến lượt người nước khác biểu diễn.

Đều là những tiết mục mang đậm bản sắc văn hóa đặc trưng của từng nước, cũng khá đặc sắc.

Nước Oa bị xếp cuối cùng, hết cách rồi, ngươi cố ý đến gây sự, ta còn nể mặt đã là ta rộng lượng rồi, còn đối đãi lễ độ với ngươi thì ta là kẻ ngốc chắc!

Sứ giả nước Oa tức tối xem biểu diễn.

Cuối cùng cũng đến lượt nước Oa.

"Vị này là Cát Điền Chính Nhất, là đệ nhất lực sĩ của nước chúng tôi, các người có ai dám tay không, không dùng nội lực để khiêu chiến không?" Sứ giả nước Oa nói giọng đầy ngạo mạn.

Mục đích hắn đến đây lần này cũng là cố ý gây chuyện, cho nên thái độ tự nhiên sẽ chẳng tốt đẹp gì.

Cát Điền Chính Nhất vừa lên đài, các phu nhân và tiểu thư vội che mắt lại.

Người này sao lại không mặc quần áo thế kia!

Hoàng hậu vội sai người dựng bình phong, ngăn cách khu vực của các mệnh phụ và tiểu thư trước.

Hiểu Nhi nhìn người nọ liền biết hắn là cao thủ Sumo, không còn cách nào khác, lực sĩ Sumo mà, ừm, vóc dáng đều khá đặc biệt. Mọi người đều biết mà, ha ha.

Hoàng thượng bảo Hoàng Vệ cử một thị vệ ra ứng chiến.

Hoàng Vệ thấy tên kia béo như vậy, đoán chừng đ.á.n.h nhau cũng chẳng linh hoạt gì, toàn dựa vào sức trâu.

Hắn cử một thị vệ nổi tiếng có sức khỏe hơn người ra.

Sứ giả nước Oa thấy có người ra liền đứng lên nói quy tắc thi đấu.

Mọi người nghe xong đều ngớ người: Khi giao đấu, không được nắm bộ phận dưới thắt lưng đối phương, không được nắm tóc, tai đối phương; không được véo, đánh, đá, đạp đối phương, nếu không đều bị coi là thua?

Không có vũ khí, không được đánh, không được đá, không được đạp, vậy thì đ.á.n.h kiểu gì?

"Nực cười, quả thực là khinh người quá đáng, thật coi đây là nhà hắn muốn làm gì thì làm sao?" Địch đại tướng quân lại nổi cáu.

"Sao nào? Sợ rồi à, ha ha, sợ thì nhận thua luôn đi!" Sứ giả nước Oa cười nói.

"Nực cười! Ai sợ ai chứ! Đánh thì đánh! Mau lên! Đánh cho hắn tơi bời hoa lá cho ta! Ta xem hắn còn cười được nữa không!" Thật là đứng kẹt cửa xem người, coi thường người ta quá đáng.

Hiểu Nhi tự nhiên cũng ngồi sau bình phong, nàng nghe thấy động tĩnh thì thầm lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi nhân lúc mọi người không chú ý ném một quả nho về phía Thượng Quan Huyền Hạo đang đứng cạnh bình phong.

Thượng Quan Huyền Hạo quay đầu thấy Hiểu Nhi vẫy tay với mình, liền đi tới.

"Muốn thắng thì phải dùng kỹ xảo, nếu không vừa lên đài là thua ngay."

Hiểu Nhi vừa dứt lời, thị vệ kia vì thói quen bẻ tay đối phương ra sau lưng, liền bị hô dừng và xử thua!

"Thế nào, còn ai dám tái chiến không?" Sứ giả nước Oa đắc ý dào dạt nói.

Hoàng Vệ lại cử một thị vệ khác lên.

Thị vệ này nhớ kỹ không được làm cái này, không được làm cái kia, chân tay luống cuống ngược lại không biết ra tay thế nào, bị tên gọi là đệ nhất lực sĩ kia dùng đầu húc mạnh một cái, liền ngã văng xuống đài.

"Ha ha, còn ai lên nữa không?"

Hoàng Vệ cau mày lại cử một người nữa ra.

Địch Thiệu Duy thấy Thượng Quan Huyền Hạo đi về phía các nữ tử, nhớ tới nha đầu Hiểu Nhi, vội vòng ra sau đi tới.

"Nha đầu có cách gì không?"

Lúc này lại một người nữa vì thói quen giơ chân đá phạm quy bị xử thua.

Chưa đ.á.n.h đ.ấ.m gì đã bị xử thua, thi đấu kiểu này thật con mẹ nó làm người ta thấy nghẹn khuất!

Thực ra thân thủ của các thị vệ lên đài đều thuộc hàng nhất nhì trong cả hoàng triều, rốt cuộc đều là người bảo vệ Hoàng thượng trong cung, không giỏi thì sao làm được việc này.

Chỉ là không quen với luật chơi này, thua thật sự oan uổng quá.

"Ha ha không ngờ quý quốc là đại quốc mênh mông, tướng sĩ lại không chịu nổi một đòn như vậy!"

Hoàng thượng nghe xong lời này mặt đen đi một nửa.

"Tìm người sức lực lớn, tìm mọi cách túm lấy đai lưng hắn..., bế hắn lên, đẩy hắn ra ngoài, hắn sẽ thua. Hoặc là dùng đầu..." Hiểu Nhi nhớ lại một số hình ảnh xem Sumo kiếp trước nói.

"Đơn giản vậy sao?"

Hiểu Nhi không nói gì, cái này không dễ làm đâu, nghe thì đơn giản thôi.

"Chỉ đơn giản vậy thôi, mau lên đi!"

Hoàng Vệ vừa định cử thị vệ tiếp theo lên, Địch Thiệu Duy vội nói: "Để ta!"

Địch Thiệu Duy là con nhà tướng, ngộ tính khá cao, ít nhất sau khi bị gã đàn ông toàn mỡ ôm vài lần, ghê tởm đến mức suýt nôn, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội bế bổng gã lên, ném văng ra ngoài!

Xong việc Địch Thiệu Duy vội vàng chạy đi tìm một chỗ nôn thốc nôn tháo.

Mùi đàn ông trên người gã kia thật sự khiến vị quý công t.ử phong độ ngời ngời như hắn chịu không nổi.

Người nước Oa thấy thua nhanh như vậy, bĩu môi nói giọng gợi đòn: "Không tồi, quý quốc quả nhiên nhân tài lớp lớp, mới thua có ba hiệp."

Nghe xong lời này mọi người vốn đang thở phào vì cuối cùng cũng thắng, nụ cười trên mặt cứng đờ.

"Vị này là Xuyên Đảo Huệ Tử, nữ võ sĩ của nước tôi, quý quốc nếu không sợ bị người ta chê cười lấy mạnh h.i.ế.p yếu thì cứ phái nam dũng sĩ lên đi."

Nghe xong lời này mặt mũi bá quan văn võ có mặt đều đen sì!

Tán Vệ đau đầu! Mẫn Trạch hoàng triều nữ t.ử biết võ thiếu lại càng thiếu, rất nhiều người đều được phái đi làm nhiệm vụ, huống chi người nước Oa này thật sự là kẻ không chơi theo lẽ thường! Thi đấu võ nghệ kiểu này cũng không được, kia cũng phạm quy!

Hắn sợ phái hết nữ t.ử biết võ ra mà vẫn chưa tìm ra bài của đối phương!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.