Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 242: Cây Muốn Lặng Mà Gió Chẳng Ngừng
Cập nhật lúc: 03/12/2025 09:06
"Có khi nào Dương Quý Phi được Đại hoàng t.ử cứu không? Chẳng phải có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao? Bà ta có thể đi theo Đại hoàng t.ử đến chùa Phổ Ninh không?" Lưu thị bắt đầu suy diễn lung tung.
Hiểu Nhi lắc đầu: "Không biết, mẫu thân quan tâm chuyện hai người này làm gì?"
"Sao ta có thể không quan tâm, Dương Quý Phi này ngày xưa không oán, ngày nay không thù với chúng ta mà lại muốn hãm hại cả nhà mình, người có tâm địa ác độc như vậy ta đương nhiên mong sớm bắt được bà ta, chứ để nhởn nhơ bên ngoài không an toàn chút nào!" Nghe Đại hoàng t.ử vu oan giá họa cho nhà mình trong cung, bà sợ đến mức suýt ngất xỉu.
Hiểu Nhi nghe xong dở khóc dở cười, Dương Quý Phi hiện tại chắc nhìn thấy người nhà nàng là trốn không kịp ấy chứ! Bà ta giờ chỉ lo tìm nơi ẩn náu, làm gì còn thời gian và sức lực đi hại người.
"Chúng ta cản đường bọn họ." Hiểu Nhi nhớ tới lời Thượng Quan Huyền Dật, bèn giải thích.
"Cản đường gì cơ?" Lưu thị nghi hoặc không hiểu.
"Con nghe Thượng Quan đại ca nói Đại hoàng t.ử cũng định xin Hoàng thượng ban chỉ, nạp con làm trắc phi cho hắn ta."
"Cái gì?! May mà Hoàng thượng đã chỉ hôn con cho Lục hoàng tử." Lưu thị nghe xong sợ hết hồn. Vốn dĩ Hiểu Nhi gả cho Lục hoàng tử, ông bà đã không vui lắm, tuy Lục hoàng t.ử người rất tốt, nhưng gia thế tốt quá, con gái gả qua đó không dám ngẩng đầu lên mà sống!
Giờ nghe chuyện này bà lại thấy may mắn tột cùng! Nếu Hiểu Nhi rơi vào tay Đại hoàng t.ử thì đúng là rơi xuống mười tám tầng địa ngục cũng không bi t.h.ả.m bằng!
"Tại sao Đại hoàng t.ử lại muốn cưới con làm trắc phi?" Lưu thị nghe các phu nhân khác nói Đại hoàng t.ử muốn cưới Lý Vân Ninh cơ mà.
"Tỷ tỷ biết kiếm tiền ạ!" Vận Nhi nói trúng phóc.
Lưu thị: "..."
Từ bao giờ cưới vợ lại xem trọng năng lực kiếm tiền thế này?!
Đại hoàng t.ử này vừa muốn lôi kéo nhân mạch, lại vừa muốn vơ vét tiền tài, dã tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết! Hoàng thượng vẫn còn trẻ mà!
Làm người lòng dạ hẹp hòi, mình không có được thì muốn hủy diệt!
Lưu thị nghĩ thông suốt rồi thì lắc đầu, may mắn! May mắn! Hiểu Nhi không bị gả cho Đại hoàng tử!
Rằm tháng Giêng, Tết Nguyên Tiêu.
Thượng Quan Huyền Dật đã hẹn trước với Hiểu Nhi, ngày này sẽ đưa nàng đi chơi.
Sáng sớm hắn đã đến phủ Thăng Bình Hầu đón Hiểu Nhi, Vận Nhi và ba huynh đệ đi.
Tết Thượng Nguyên, ngoài việc buổi tối có hoa đăng, đố đèn, pháo hoa, kịch, ca múa, thì ban ngày tại trường đua ngựa hoàng gia còn có hoạt động đua ngựa.
Mẫn Trạch hoàng triều tôn sùng vận động, một năm có rất nhiều cuộc thi đấu thể thao như đua ngựa, đá cầu, đua thuyền rồng, đua xe đạp, còn có thi săn thú!
Cứ ba năm lại tổ chức một kỳ thi võ.
Và cuộc thi đầu tiên của năm mới chính là đua ngựa.
Hoạt động đua ngựa này được tổ chức dành riêng cho các công tử, tiểu thư từ mười đến dưới hai mươi tuổi ở Đế đô.
Hiểu Nhi đã biết trước hôm nay đi đua ngựa, tối qua phấn khích đến mức suýt mất ngủ.
Khi họ đến trường đua ngựa, Địch Thiệu Duy, Thượng Quan Huyền Hạo, Thượng Quan Huyền Tuấn, Lê **, Lê Triết Vĩ và những người khác đều đã đến đông đủ.
"Sao các người chậm thế, sắp bắt đầu rồi!" Địch Thiệu Duy đợi bọn họ cả buổi.
"Chậm chút nữa là ngựa tốt bị người ta chọn hết rồi!" Thượng Quan Huyền Hạo không nhịn được oán trách.
Cuộc thi lần này có thi cá nhân và thi đồng đội.
Thi cá nhân chia thành đội nam và đội nữ, còn thi đồng đội là nam nữ hỗn hợp.
Ngựa dự thi đều do trường đua hoàng gia chuẩn bị, và quy định thí sinh tự mình chọn ngựa.
Hiểu Nhi lườm hắn một cái: "Chẳng phải vẫn chưa bắt đầu sao? Gấp cái gì!"
"Muội tưởng mọi người đợi bắt đầu thật rồi mới chọn ngựa à? Ai chẳng ngắm trước từ giờ, lát nữa là dắt đi luôn! Đợi bắt đầu mới thong thả chọn thì ngựa tốt bị dắt đi hết rồi! Nào! Đi theo ta, ta chỉ cho muội mấy con ngựa tốt ta ngắm được!" Nói xong Thượng Quan Huyền Hạo định kéo tay Hiểu Nhi đi.
Thượng Quan Huyền Dật trừng mắt nhìn hắn, nhanh hơn một bước nắm lấy tay Hiểu Nhi.
"Đồ keo kiệt!" Hắn chẳng qua là coi Hiểu Nhi như em gái nên không để ý thôi mà! Thượng Quan Huyền Hạo bắt chước cái lườm của Hiểu Nhi lúc nãy ném về phía Thượng Quan Huyền Dật.
Địch Thiệu Duy đứng bên cạnh cười thầm, hắn quen rồi, cũng học khôn rồi.
Chuồng ngựa được ngăn cách từ xa, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy từng con ngựa cao to bên trong.
Tuy không thể nhìn kỹ, nhưng người am hiểu ngựa đều có thể dựa vào tinh thần diện mạo đại khái của ngựa mà chọn ra một con ngựa tốt.
"Nha đầu, muội xem con ngựa màu mận chín kia thế nào, con ngựa đó không quá cao to, cái thân hình nhỏ bé của muội cưỡi là hợp nhất." Thượng Quan Huyền Hạo chỉ vào con ngựa màu hồng duy nhất trong đám ngựa đen trắng đan xen phía xa.
Đám ngựa này hình thể đều không quá lớn, xem ra là chuẩn bị riêng cho nữ giới.
"Nha đầu, ta thấy cũng được đấy, muội là người thấp bé nhất trong số các cô nương, con ngựa này đối với muội là tốt nhất trong đó rồi." Địch Thiệu Duy cũng phụ họa.
Vừa rồi bọn họ đã nhìn một lượt quanh chuồng ngựa, con nào tốt xấu trong lòng đều đã rõ.
Hiểu Nhi nghe hai người kẻ câu "thân hình nhỏ bé", người câu "thấp bé nhất", mặt đen sì như đáy nồi!
"Không cần!"
Thượng Quan Huyền Dật buồn cười nhìn khuôn mặt hiếm khi tức giận của nàng, không nhịn được xoa đầu nàng.
Nha đầu này mỗi lần bị người ta chê lùn bé là lại không vui.
"Cái con bé này, con ngựa đó là con có sức lực tốt nhất trong đám ngựa chuẩn bị cho nữ các muội đấy. Muội đừng nhìn nó cũng giống muội là thấp bé nhất đàn, nhưng nhìn tinh thần diện mạo là biết tuyệt đối là ngựa tốt, hỏa nhãn kim tinh của ta tuyệt đối không nhìn lầm đâu!" Thượng Quan Huyền Hạo làm bộ "muội không biết nhìn hàng", trong lòng lại cười lăn lộn.
Hiểu Nhi trừng mắt nhìn Thượng Quan Huyền Hạo chằm chằm, mắt không chớp lấy một cái! Tên này chắc chắn cố ý! Cái gì mà "giống muội là thấp bé nhất đàn"!
"Nha đầu, ta có lòng tốt giúp muội chọn ngựa mà! Muội dùng ánh mắt g.i.ế.c người nhìn ta làm gì! Mau nhắm cái mắt trâu của muội lại!" Thượng Quan Huyền Hạo vỗ ngực, dọa c.h.ế.t người ta rồi.
"Huynh còn dám nói thêm một câu về vóc dáng ta không đẹp nữa, ta sẽ độc câm cái miệng thối của huynh, chọc mù đôi mắt ch.ó của huynh!" Hiểu Nhi hung tợn nói.
"Thượng Quan Huyền Dật quản vợ đệ đi, dám phạm thượng rồi kìa." Thượng Quan Huyền Hạo nghiêm mặt nói.
Thượng Quan Huyền Dật kéo Hiểu Nhi lại: "Kệ hắn, ta chọn giúp muội, chuồng ngựa thứ ba bên trái, con ngựa thứ hai thế nào? Con ngựa đó đẹp nhất."
Hiểu Nhi nhìn thoáng qua, tính tình gì cũng bay biến, người này cứ để nàng ngồi một bên xem thi đấu cho rồi.
"Phụt! Ha ha, đệ chọn con ngựa gì thế kia, yếu xìu!" Thượng Quan Huyền Hạo đếm theo hướng chỉ, phát hiện con ngựa Thượng Quan Huyền Dật nói liền cười phun.
Đó là con ngựa kém nhất toàn trường được không! Chỉ được cái mã ngoài, chắc chạy được nửa đường thì quãng đường còn lại chỉ có thể đi bộ về đích.
"Ta tự chọn, không cần các huynh xen vào! Địch đại ca, có phải nữ giới nhất định phải chọn ngựa ở dãy chuồng này không?" Mắt Hiểu Nhi không nhịn được liếc về phía những con ngựa cao to uy phong lẫm liệt bên kia.
Thượng Quan Huyền Dật nghe xong, thấy ánh mắt Hiểu Nhi, hắn không nhịn được day day trán, biết ngay nha đầu này tham vọng lớn mà!
"Không phải, đều có thể chọn, chỉ là vì nữ giới tương đối thấp... khụ khụ, những con ngựa này hình thể nhỏ hơn, thích hợp cho nữ giới cưỡi hơn." Nhận được ánh mắt g.i.ế.c người của Hiểu Nhi, Địch Thiệu Duy quyết đoán sửa lời.
