Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 32: Muội Muội Thất Lạc

Cập nhật lúc: 02/12/2025 02:05

Ăn xong cơm tối, cả nhà ngồi quây quần trên giường đất đếm số bạc kiếm được hôm nay. Khi Hiểu Nhi lấy ra một thỏi bạc mười lượng, mắt Lưu thị mở to hết cỡ: “Mười lượng này là bán đồ mà có được sao?”

“Vâng ạ, hôm nay có một đại thúc họ Chu mua trái cây của chúng ta và trả thỏi bạc này.”

“Mấy quả đó bán được nhiều tiền thế sao?” Lưu thị có chút không tin. Tuy rằng trái cây Hiểu Nhi hái trên núi về ăn rất ngon, bà chưa từng thấy loại trái cây nào ngon và đẹp mắt như thế, nhưng mười lượng thì cũng quá đắt rồi.

“Là thật đấy ạ, Hiểu Nhi bảo đại thúc ấy cứ nhìn rồi trả giá, đại thúc liền đưa chúng ta mười lượng, hạt dẻ rang đường cũng trả thêm 10 văn nữa.”

“Sao có thể đòi thêm của người ta mười văn tiền!” Lưu thị không đồng tình.

“Ông ấy lấy cả cái giỏ của chúng ta đi, bảo coi như 10 văn đó là tiền mua giỏ.” Hiểu Nhi giải thích.

Nghe vậy Lưu thị mới giãn đôi mày đang cau lại, bà lo con cái sẽ nhiễm thói hư ham món lợi nhỏ.

Còn lại đều là tiền đồng, mọi người vừa đếm vừa dùng dây thừng xâu lại.

Hiểu Nhi thấy ngày mai đi trấn phải mua ít giấy bút mực về, nàng cần làm sổ sách, ghi chép lại thu chi trong nhà. Hôm nay bán hạt dẻ rang đường trước đó được 32 cân, tặng đi 8 cân, thu được 384 văn, cộng thêm 100 văn của ông chú trung niên, riêng tiền bán hạt dẻ được 484 văn. Thảo d.ư.ợ.c bán được 1138 văn, cộng thêm 10 lượng bạc trắng tiền trái cây. Trừ đi 10 văn tiền đường cát vốn liếng làm hạt dẻ rang đường và 2 văn phí vào thành, tổng cộng lãi ròng 11 lượng 610 văn.

“Mấy thứ thảo d.ư.ợ.c và hạt dẻ đó cư nhiên cũng kiếm được hơn một ngàn văn, thật không thể ngờ.” Lưu thị nhìn đống tiền đồng đã xâu xong đầy cảm thán. Nếu phiên chợ nào cũng đi bán thì Cảnh Duệ và Cảnh Hạo chẳng phải sẽ có tiền đi học sao.

“Cha sau này cũng sẽ chăm chỉ lên núi đào d.ư.ợ.c liệu, chờ kiếm đủ tiền sẽ cho hai anh em con đi học, mua quần áo đẹp cho Hiểu Nhi và tiểu muội.” Thẩm Thừa Diệu cảm thấy tương lai bắt đầu tươi sáng.

Hiểu Nhi tính toán tổng tài sản hiện tại của gia đình: “Lần trước đi trấn mua đồ hết 2320 văn, lúc thu hoạch vụ thu con đi trấn mua gạo mì dầu ăn cũng dùng 200 văn, cộng thêm các chi phí lặt vặt khác 50 văn, gần đây tổng cộng đã dùng 2570 văn. Tức là tiền phân gia 10 lượng còn lại 7 lượng 430 văn, cộng thêm hôm nay kiếm được 11 lượng 610 văn, hiện tại tổng cộng chúng ta có 19 lượng 40 văn.”

“Còn nhiều thế cơ à.” Lưu thị cảm thấy trong lòng rất thỏa mãn.

“Không nhiều đâu ạ, còn xa mới đủ. Con định kiếm thêm chút tiền nữa, đầu xuân sang năm sẽ cho ca ca và đệ đệ đi học đường.”

“Cho Hạo Nhi đi thôi, con ở nhà phụ giúp kiếm tiền.” Cảnh Duệ biết đi học rất tốn kém, trong nhà căn bản không đủ tiền nuôi hai người. Cậu tuy cũng muốn học nhưng biết Cảnh Hạo thông minh hơn mình, hơn nữa mình là anh cả phải nhường em.

Vợ chồng Thẩm Thừa Diệu trầm mặc. Họ đương nhiên muốn cả hai đứa con đều được đi học, nhưng chút bạc này dùng để đi học thì thấm vào đâu, lại không dám làm nhụt chí con mình.

“Một người cũng không được thiếu, các huynh đều phải đi học. Muội nghĩ ra một cách kiếm tiền rồi, mọi người chờ chút.” Nói xong Hiểu Nhi xuống giường đất, chạy về phòng mình, mang mấy bông hoa lụa, dây buộc tóc và thú nhồi bông làm lúc trước ra cho họ xem.

“Hiểu Nhi, cái này ở đâu ra thế, đẹp quá.” Lưu thị nhìn thấy mấy món đồ này thì thích mê, hai anh em cũng rất hứng thú với mấy con thú nhồi bông, Thẩm Thừa Diệu trừ việc thấy lạ mắt thì không có cảm giác gì nhiều.

“Đây là con làm đấy, con dùng chỗ vải vụn mua lần trước làm thử. Chúng ta làm nhiều chút, mang lên huyện bán, mọi người thấy có kiếm được tiền không?”

“Chắc chắn được, thú nhồi bông này làm nhiều kích cỡ khác nhau, trong thành nhiều công t.ử tiểu thư nhà giàu, chúng ta chắc chắn sẽ bán đắt hàng.” Cảnh Duệ cầm con hổ nhỏ không nỡ buông tay.

“Thú nhồi bông đáng yêu thế này mà không ai mua thì thật không có thiên lý.” Cảnh Hạo ôm con chuột Mickey ngắm nghía trái phải.

“Hiểu Nhi, con dạy nương làm đi, nhanh chóng làm ra nhiều một chút. Giờ còn hơn hai tháng nữa là Tết, đến lúc đó mang ra chợ bán, chắc chắn nhiều phụ nữ sẽ mua.” Tết nhất mà, ai cũng sẵn lòng chi chút tiền, rốt cuộc làm lụng cả năm cũng chỉ vì cái Tết. Năm nay trong tay bà có chút tiền, cũng đang tính may thêm bộ đồ mới cho mấy đứa nhỏ. Hiện tại bà đang tăng tốc, dùng cây vải bông trắng mịn Hiểu Nhi mua lần trước may cho cả nhà mỗi người một bộ đồ lót (trung y) trước, áo bông để muộn chút hẵng làm, giờ bông mới vừa thu hoạch, giá đắt lắm.

Hiểu Nhi thấy Lưu thị cũng có chút đầu óc kinh doanh, có thể bồi dưỡng được.

“Vậy cha sẽ lên núi săn thú và đào thảo dược.”

“Con cũng đi cùng cha.”

“Con cũng đi.” Hai tiểu nam t.ử hán vội hùa theo.

“Đi thì được, nhưng không được vào núi sâu biết không?” Lưu thị buồn cười nhìn ba cha con.

Ba người đều nhớ tới sự kiện lần trước, vội gật đầu đồng ý.

Lưu thị nhớ tới việc mỗi lần lên huyện Thẩm Thừa Diệu đều hỏi thăm tin tức của Vận Nhi, bèn hỏi: “Cha nó à, bên nha môn có tin tức gì không?”

Thẩm Thừa Diệu nghe xong buồn bã lắc đầu. Lưu thị thấy vậy cũng im lặng, không khí lập tức trầm xuống.

Hiểu Nhi thấy đã nhắc tới thì phải tranh thủ cơ hội hỏi chuyện Thẩm Vận Nhi.

“Nương, cha đến nha môn là hỏi chuyện của muội muội Vận Nhi sao?”

Lưu thị xoa đầu Hiểu Nhi: “Đúng vậy, Hiểu Nhi còn nhớ muội muội tên là Vận Nhi à.” Không biết con gái mình giờ ở đâu, có chịu khổ không, có bị đ.á.n.h bị đói không, nghĩ đến đây mắt Lưu thị lại đỏ hoe.

“Con nhớ chứ ạ. Con thấy nha môn lâu như vậy không có tin tức, liệu có phải đã tra sai hướng rồi không, hoặc là muội muội không phải bị mẹ mìn bắt đi?”

“Không phải bị mẹ mìn bắt đi thì là gì?” Lưu thị nghe vậy cũng quên cả đau lòng. Sau đó bà lại nghĩ đến chuyện Lý thị định bán Hiểu Nhi mà bà không hề hay biết trước đó, sắc mặt nháy mắt trắng bệch. Sao bà lại không nghĩ ra nhỉ, nhất định là thế rồi. Năm kia rõ ràng quan phủ đã bắt được một ổ mẹ mìn, cũng khai ra được mấy đứa trẻ, nhưng đều không có tin tức của Vận Nhi. Nghĩ đến đây, nước mắt bà như đê vỡ trào ra: “Vận Nhi, nương xin lỗi con, Vận Nhi của ta, hu hu...”

Thẩm Thừa Diệu cũng nghĩ tới khả năng đó, phẫn nộ và sợ hãi khiến tay hắn run lên bần bật: “Không, sẽ không đâu...”

“Cha mẹ, giờ khoan hãy đau lòng, con cũng chỉ là suy đoán thôi. Cha mẹ kể lại tình huống lúc đó đi, muội muội bị lạc như thế nào?”

“Ngày Vận Nhi mất tích là ngày phiên chợ. Vì trước đó cửa hàng xảy ra chút chuyện, liền hai phiên chợ đều ế ẩm, bác dâu cả của con về nhà ở mấy ngày. Hai chị em con mấy ngày đó đều thích sang phòng bác ấy vòi quà vặt. Hôm phiên chợ, muội muội con cứ nằng nặc đòi theo bác dâu cả lên trấn chơi. Nương bị quấn lấy không chịu được, bác dâu con cũng bảo dù sao cửa hàng cũng vắng khách, bác ấy sẽ trông chừng cẩn thận, nên nương mới để nó đi. Ai ngờ tối về bác ấy bảo khách đông quá, nhất thời không để ý nên lạc mất, tìm cả buổi chiều cũng không thấy.”

“Hôm đó cha không đi giúp ạ?”

Thẩm Thừa Diệu lắc đầu, nếu hắn đi thì tốt rồi, Vận Nhi chắc chắn sẽ không lạc.

“Cửa hàng buôn bán không tốt mà, cha con mấy phiên chợ trước đó đã không đi rồi.”

“Cửa hàng xảy ra chuyện gì, sao lại buôn bán không tốt ạ? Nếu đã vắng khách một thời gian, sao đột nhiên lại đông đến mức không trông nổi một đứa trẻ?” Hiểu Nhi cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến sự cố ở cửa hàng.

“Cửa hàng bán một loại rau mới gọi là đậu đao (đậu cô ve), đậu đó có độc. Có gia đình mua về cho con gái ăn, cô bé ăn xong trúng độc c.h.ế.t. Gia đình đó cứ ba ngày hai bữa lại đến cửa hàng làm loạn, buôn bán tự nhiên ế ẩm.”

Kiện tụng c.h.ế.t người, đó là chuyện lớn.

“Vậy sau đó giải quyết thế nào ạ?”

Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị nhìn nhau, cũng không rõ lắm: “Nghe ông nội con nói hình như là đền tiền, lại hình như là hiểu lầm, đậu đó đâu phải chỉ mình nhà họ ăn, nhà khác ăn cũng có sao đâu. Chúng ta cũng không rõ lắm.”

Hiểu Nhi thì hiểu tại sao, đậu đao hay còn gọi là đậu cô ve phải nấu chín kỹ mới ăn được, nếu không sẽ có độc. Hai chuyện nghe qua không liên quan gì, nhưng Hiểu Nhi cứ thấy có gì đó không ổn, chẳng lẽ dùng tiền bán Vận Nhi để đền bù vụ kia?

Thẩm Thừa Diệu nhớ tới gia đình kia cũng thấy họ đáng thương: “Haizz, nhà đó cũng tội nghiệp, nghe nói hai vợ chồng hiếm muộn nhiều năm, gần 40 tuổi mới nhặt được một cặp song sinh long phụng về nuôi, nhưng đều đau ốm bệnh tật, ngày nào cũng phải uống thuốc, gia cảnh cũng vì thế mà sa sút, giờ đứa con gái lại mất.”

“Hai vợ chồng đó không thể sinh con?” Nàng chợt lóe lên một ý nghĩ: “Cha, hai vợ chồng đó giờ ở đâu?”

“Không biết, sao thế?” Thẩm Thừa Diệu ngạc nhiên vì sự kích động của Hiểu Nhi.

“Con cảm thấy muội muội đang ở chỗ họ!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.