Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 34: Ta Biết Trồng
Cập nhật lúc: 02/12/2025 02:05
“Hiểu Nhi chất nữ, sau này nếu có mẫu mới, có thể chỉ bán cho Hưng Thịnh chúng ta không?” Diêu chưởng quầy mặt dày nói.
“Nếu sau này hợp tác vui vẻ thì cháu chắc chắn chỉ bán cho Diêu bá bá thôi ạ.” Hiểu Nhi gật đầu, nhưng cũng không nói quá chắc chắn. Trên đời mọi sự hợp tác đều sinh ra vì lợi ích chung, và cũng c.h.ế.t đi vì lợi ích chung.
Diêu chưởng quầy gật đầu, ông làm chưởng quầy bao năm đâu phải để không, đạo kinh doanh quý ở chân thành, làm ăn phải để đôi bên cùng hài lòng mới lâu dài được: “Hiểu Nhi chất nữ, hai bộ đồ sứ này cháu định bán bao nhiêu?”
Hiểu Nhi không rõ quan hệ giữa Thẩm Thừa Diệu và Diêu chưởng quầy sâu sắc đến đâu, làm ăn thường có giá hữu nghị, nếu không biết thì để Diêu chưởng quầy ra giá là tốt nhất: “Diêu bá bá cứ ra giá đi ạ, cháu cũng không rõ giá cả thị trường ở đây lắm.”
Diêu chưởng quầy thấy cô bé thật thà và tin tưởng mình như vậy thì rất vui: “Được, vậy ta trả tổng cộng 500 lượng nhé.”
Hiểu Nhi thấy giá này cao hơn mong đợi, chắc là có yếu tố tình cảm trong đó. Nàng lại đưa ra một bản thiết kế bộ đồ ăn nữa: “Cảm ơn Diêu bá bá. Lần đầu gặp mặt không chuẩn bị quà ra mắt, đây là cháu vẽ riêng để tặng Diêu bá bá làm quà gặp mặt.”
Diêu chưởng quầy nhận lấy, lật xem nhanh, lại một lần nữa kinh ngạc: “Tốt, nhìn qua thật sự là cao quý điển nhã! Chất nữ đúng là đại tài, Diêu bá bá cảm ơn chất nữ.”
Lúc này Thẩm Thừa Diệu cũng đã quay lại, được tiểu nhị dẫn vào. Diêu chưởng quầy vừa thấy hắn liền vỗ vai: “Thừa Diệu lão đệ, đệ không phúc hậu nhé, lâu như vậy mới mang chất nữ tới gặp ta, sau này đệ cứ ngồi mát mà hưởng phúc đi!”
Thẩm Thừa Diệu ngơ ngác, sao hôm nay Diêu chưởng quầy nói gì hắn cũng không hiểu. Việc mang Hiểu Nhi đến đây và chuyện hưởng phúc thì có liên quan gì?
“Diêu bá bá, ba loại bình rượu vừa rồi cháu muốn đặt làm loại 50 cân, 20 cân, 10 cân và 5 cân. Trong đó loại 50 cân và 20 cân mỗi loại 2 cái, loại 10 cân và 5 cân mỗi loại 10 cái.”
“Được, số lượng nhiều thế này ít nhất phải một tháng sau mới xong.”
“Không vấn đề gì ạ. Hôm nay cháu muốn mua trước 4 cái loại 50 cân, 5 cái loại 10 cân. Diêu bá bá tính xem hết bao nhiêu tiền ạ.”
“Không cần đâu, Diêu bá bá cũng chưa có quà gặp mặt cho cháu, coi như đây là quà ta tặng chất nữ.” Diêu chưởng quầy xua tay, chất nữ tặng ông món quà hậu hĩnh thế kia, ông làm trưởng bối mà chưa có quà thì thật thất lễ.
“Diêu bá bá, bác làm thế là không chào đón cháu lần sau tới rồi. Cháu tính sau này vẫn phải đặt hàng tiếp, bác không thu tiền thì cháu sao dám đến nữa.”
“Diêu đại ca, thế không được, bọn đệ không thể lấy không, nếu không lần sau thật sự không dám tới chỗ huynh nữa.” Thẩm Thừa Diệu và Hiểu Nhi kiên quyết từ chối.
Diêu chưởng quầy thấy không lay chuyển được, đành nghĩ cách khác để tặng quà gặp mặt. Bình rượu thì lấy giá ưu đãi vậy.
“Vì chất nữ yêu cầu vò rượu loại 20 cân, 10 cân, 5 cân phải làm bằng sứ thanh bạch (sứ trắng xanh) nên giá đắt hơn chút. Loại 20 cân giá 200 văn, 10 cân 150 văn, 5 cân 100 văn. Còn loại 50 cân thì 60 văn một cái là được. Ngoài ra mua ngay 4 cái 50 cân, 5 cái 10 cân, tổng cộng 250 văn. Hai đơn cộng lại là 16 lượng 810 văn.”
Giá này của Diêu chưởng quầy thực ra đã là vừa bán vừa tặng. Ông lấy ra 450 lượng ngân phiếu, rồi lấy thêm 33 lượng và hai xâu tiền đưa cho Thẩm Thừa Diệu: “Thêm 10 văn cho chất nữ mua kẹo ăn.”
Thẩm Thừa Diệu không nhận, hắn không biết chuyện gì xảy ra trước đó, không hiểu sao Diêu chưởng quầy lại đưa ngược lại cho hắn nhiều bạc thế, bèn nhìn sang Hiểu Nhi.
Hiểu Nhi giải thích: “Cha, con bán hai bộ bản thiết kế đồ sứ cho Diêu bá bá.”
“Thừa Diệu lão đệ, con gái đệ không đơn giản đâu.” Diêu chưởng quầy đưa bản vẽ cho Thẩm Thừa Diệu xem. Thẩm Thừa Diệu nhìn đến ngây người, bộ bát đĩa và ấm chén bên trong, hắn không biết miêu tả thế nào, chỉ thấy rất đẹp, rất tinh xảo, chắc chắn rất đáng giá. Đây là Hiểu Nhi vẽ sao? Hiểu Nhi biết vẽ từ bao giờ? Sau đó lại nghĩ đến vị sư phụ bí ẩn của Hiểu Nhi, hắn liền không thấy lạ nữa.
“Hiểu Nhi, mấy bức vẽ này cũng không tốn kém gì đúng không, chúng ta không nên lấy của Diêu bá bá nhiều tiền thế, con thấy sao?” Hắn dùng giọng thương lượng nói với Hiểu Nhi. Diêu chưởng quầy giúp đỡ hắn nhiều, mấy tờ giấy sao hắn nỡ lấy nhiều tiền vậy.
Diêu chưởng quầy lắc đầu: “Thứ này còn đáng giá hơn bạc, nó sẽ đẻ ra bạc đấy. Thôi được rồi, trong đó có một bộ là chất nữ tặng ta làm quà gặp mặt, con bé còn biết cư xử hơn ông bố như đệ nhiều. Nếu bảo tặng không hết cho ta, ta cũng ngại nhận, kẻo người ta bảo ta chiếm hời của con cháu.”
Nghe vậy Thẩm Thừa Diệu mới yên tâm, sau đó lại nói: “Ngân phiếu này nếu là Hiểu Nhi kiếm được thì đưa cho Hiểu Nhi đi.” Để dành sau này làm của hồi môn cho con, câu này hắn không nói ra.
Hiểu Nhi rất hài lòng với hành động hỏi ý kiến mình trước của Thẩm Thừa Diệu. Điều này chứng tỏ ông là một người cha dân chủ, không tự ý quyết định thay con cái, càng không lấy cớ trẻ con không biết gì để chiếm đoạt tài sản của con, quả là người cha tốt điểm mười.
Diêu chưởng quầy nghe xong liền đưa ngân phiếu và bạc cho Hiểu Nhi: “Chất nữ cầm chắc an toàn hơn.”
Hiểu Nhi nhận lấy, cất ngân phiếu vào vạt áo, bạc bỏ vào giỏ rồi lấy đồ che lại, thực chất là tống hết vào không gian.
Xong việc hai cha con cáo từ ra về, nhưng Diêu chưởng quầy nhất quyết giữ lại ăn cơm: “Ta đã bảo tẩu t.ử đệ chuẩn bị xong rồi, các người không ăn mà đi là tẩu t.ử đệ mắng ta đấy. Nào, ra hậu viện, khách sáo cái gì, tới chỗ ta mà không ăn cơm đã đi thì nói thế nào cũng không nghe được, đệ đây là không coi ta là đại ca rồi.”
Thẩm Thừa Diệu từ chối không được đành nghe theo. Ba người vừa ra khỏi phòng thu chi thì thấy tiểu nhị dẫn một người đàn ông hơn 30 tuổi, mặc áo gấm màu nâu xám đi vào.
Diêu chưởng quầy dẫn hai cha con ra đón: “Trần tổng quản, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế?”
“Không có việc gì thì không được tới chỗ ông à?” Trần tổng quản rõ ràng rất quen thân với Diêu chưởng quầy.
“Ngài thì vô sự không đăng tam bảo điện (không có việc không lên chùa). Nào, đây là người huynh đệ kết nghĩa ta hay nhắc tới, Thẩm Thừa Diệu, cô bé này là con gái của đệ ấy.”
“Trần tổng quản, kính ngưỡng đã lâu.” Thẩm Thừa Diệu chắp tay hành lễ.
“Trần tổng quản mạnh khỏe.” Hiểu Nhi cũng nhún người hành lễ theo.
Trần tổng quản từng nghe Diêu chưởng quầy nhắc đến Thẩm Thừa Diệu, cũng ôm quyền đáp lễ: “Thẩm huynh đệ, cửu ngưỡng đại danh.” Là đại tổng quản của Hầu phủ mà chịu đáp lễ một người dân thường cũng là rất nể mặt rồi, đúng là tể tướng trước cửa thất phẩm quan.
Diêu chưởng quầy mời mọi người ra hậu viện dùng cơm, Trần tổng quản cũng không khách sáo, đi theo vào.
Ăn cơm tuy chú trọng "thực không ngôn" (ăn không nói), nhưng hôm nay mấy người cũng không câu nệ. Hiểu Nhi vì nhỏ tuổi nên được sắp xếp ngồi cạnh Thẩm Thừa Diệu. Đồ ăn rất thịnh soạn: Cá lược hấp, chân giò hầm củ sen, sườn xào chua ngọt, vịt quay, gà nướng, cua xào hành gừng, tôm rang muối tiêu, bào ngư, bò xào ớt xanh, cải chíp sốt, nộm dưa chuột, tôm nõn xào hẹ, gà hầm nhân sâm.
Đây là bữa trưa thịnh soạn nhất Hiểu Nhi được ăn từ khi đến thế giới này.
“Trần huynh hôm nay tới đây có việc gì thế?”
“Tới chọn mấy chậu hoa mang về phủ. Hầu gia mới có được ít hạt giống kỳ hoa dị thảo từ hải ngoại, trồng thử nhiều lần đều không lên, tiện thể qua đây xem bên ông có biết ai am hiểu chăm sóc hoa cỏ không.”
Hiểu Nhi nghe xong trong lòng khẽ động.
“Chậu hoa thì ta bán nhiều, nhưng đúng là không để ý đến người am hiểu vụ này.” Sau đó nghĩ đến Thẩm Thừa Diệu hay đi làm thuê khắp nơi, biết đâu lại quen, bèn hỏi: “Thừa Diệu lão đệ có biết ai không?”
Thẩm Thừa Diệu vừa định lắc đầu bảo không biết thì Hiểu Nhi kéo tay áo hắn. Hắn ngạc nhiên quay sang nhìn con gái:
“Hiểu Nhi, con biết à?”
“Ta biết trồng.” (Sửa lại: "Con biết trồng" trong đối thoại với cha, hoặc "Ta biết trồng" nếu nói với người ngoài, ở đây ngữ cảnh nói xen vào nên dùng ngôi xưng phù hợp với vị thế đứa trẻ nói với người lớn là "Cháu biết trồng" hoặc nói với cha là "Con biết trồng").
Sửa lại câu thoại của Hiểu Nhi: “Con biết trồng ạ.”
Thẩm Thừa Diệu lại nghĩ đến sư phụ của Hiểu Nhi, thầm cảm thán sư phụ nàng biết nhiều thật, đến hoa cũng biết trồng.
Nhưng làm cha, hắn cũng phải nhắc nhở con gái: “Mấy hạt giống đó từ hải ngoại về, có khi ở đây chúng ta chưa từng thấy, quý giá lắm đấy, không thể lãng phí được.”
Không gian trong tay, cái gì chẳng có! Thứ nàng trồng không được thì chắc trên đời này chẳng ai trồng nổi. Hiểu Nhi ném cho Thẩm Thừa Diệu ánh mắt yên tâm, lại bật kỹ năng nói dối: “Con có quen một ông lão, vợ ông ấy là người mê hoa, trồng hoa giỏi lắm, hoa gì cũng trồng sống được. Con nghe bà ấy kể rất nhiều kiến thức trồng hoa. Trần tổng quản nếu không chê thì có thể cho con mỗi loại 1-2 hạt giống, con thử trồng xem sao. Dù không lên thì 1-2 hạt cũng chẳng tổn thất gì, nếu trồng được, dù chỉ một loại cũng coi như là lãi rồi đúng không ạ.”
